Hoa hồng trắng và búp bê
Thứ Năm, 31/08/2006Loay hoay một lúc tôi cũng len vào được gian hàng bán búp bê. “Những món đồ chơi, thật quá đáng với giá như thế này”. Tôi rủa thầm trong khi nhẩm tính số tiền sẽ dùng để mua cho mấy đứa cháu ngoại. Khi nhìn quanh, tôi chợt bắt gặp một thằng bé, độ 5 tuổi đang đứng nơi góc cửa. Trên tay nó là một con búp bê rất dễ thương. Thằng bé có vẻ cưng con búp bê ấy lắm, nó không ngừng nhẹ vuốt tóc món đồ chơi ấy.
- “Dì có chắc là cháu không đủ tiền mua con búp bê này chứ?”, thằng bé níu tay người mà nó vừa gọi là dì.
- “Cháu biết rồi, làm sao cháu có đủ tiền?”.
Nói đoạn bà ta bảo nó đứng đó đợi một lát trong khi bà phải đi mua ít đồ. Tò mò muốn biết vì sao thằng bé ấy lại thích con búp bê như vậy, tôi tiến lại gần và hỏi chuyện. “Đây là con búp bê em cháu thích cực kỳ vào dịp Noel. Em ấy luôn tin rằng ông già Noel sẽ mang đến cho em”. Tôi bảo rằng ông già Noel chắc chắn sẽ tặng con búp bê ấy cho em nó. “Không, ông già Noel chẳng thể nào đến được nơi em cháu ở đâu. Cháu phải mang con búp bê này về cho mẹ, mẹ cháu sẽ đưa cho em”. Ngạc nhiên, tôi hỏi chỗ em thằng bé đang ở. Ngước nhìn tôi với ánh mắt buồn bã cùng cực, nó nhỏ giọng:
- “Em cháu đang ở bên Thượng đế. Cha cháu bảo rằng mẹ cũng sắp phải đi theo em rồi”.
Nghe đến đó, tim tôi như bị ai bóp nghẹt. Đứa bé lại nhìn sâu vào mắt tôi và nói:
- “Nhưng cháu nói với cha rằng nói mẹ đừng đi vội, đợi con quay về đã”.
- “Cháu muốn tặng mẹ những tấm hình này, để mẹ sẽ không bao giờ quên cháu. Cháu yêu mẹ lắm, cháu ước gì mẹ không phải rời xa cháu. Nhưng cha bảo rằng mẹ cần phải ở bên em cháu”.
Tôi thấy đứa bé bỗng cúi đầu thấp xuống và hoàn toàn im lặng. Trong lúc nó không để ý tôi rút ví và lấy ra ít tiền.
- “Này, cháu có muốn cùng cô đếm lại ít tiền này không?”.
Đứa bé reo lên hào hứng:
- “Cháu biết sẽ đủ mà, sẽ đủ mà”.
Và chúng tôi bắt đầu đếm số tiền đó. Dĩ nhiên là thừa tiền mua món đồ chơi cho em của nó. Đứa bé nhỏ nhẹ:
- “Cám ơn Thượng đế đã giúp con có đủ tiền mua búp bê”.
Quay sang tôi, nó tiếp:
- “Cháu vừa cầu nguyện Ngài để có đủ tiền mua búp bê, và mẹ cháu có thể mang nó cho em. Và Ngài đã lắng nghe lời cầu nguyện của cháu. Cháu cũng muốn xin Ngài tiền mua tặng mẹ bông hồng trắng, nhưng cháu không cầu nguyện vì mẹ đã có hình của cháu. Nhưng Ngài vẫn cho cháu. Mẹ cháu thích hồng trắng lắm”.
Lúc ấy người dì của đứa bé đã quay lại, tôi chào họ và đẩy xe đi. Về nhà, tôi không ngừng suy nghĩ về những gì mình đã gặp, rồi đột nhiên tôi chợt nhớ một bản tin trên báo cách đây nhiều ngày. Bản tin đăng về một vụ tai nạn ô tô do một người say gây ra, đứa bé gái chết ngay lập tức, còn người mẹ thì trong tình trạng nguy kịch, và gia đình họ đang quyết định xem có nên tiếp tục duy trì máy trợ giúp sự sống cho bà ta không. “Cầu trời thằng bé mình vừa gặp không dính dáng gì trong vụ tai nạn này”, tôi thầm nghĩ. Hai ngày sau, báo chí tiếp tục đăng tin về vụ tai nạn kể trên, lúc này gia đình bất hạnh nọ đã thôi không duy trì máy trợ giúp sự sống nữa và người phụ nữ đáng thương ấy đã chết. Tôi không thể nào quên được hình ảnh thằng bé, vậy là tôi quyết định tìm xem liệu có mối liên hệ nào giữa hai vụ việc này. Ngày hôm sau, tôi mua ít hoa hồng trắng và mang đến lễ tang. Ở đó, người đàn bà nằm thanh thản, trong tay là một cành hồng trắng dễ thương, một con búp bê nằm bên cạnh cùng tấm hình chụp thằng bé tôi gặp trong siêu thị. Tôi ra về trong nước mắt. Tình yêu của thằng bé dành cho mẹ và em gái nhỏ thật tràn đầy. Nhưng chỉ một tích tắc bất cẩn của người say đã bóp vụn cuộc đời của nó ra từng mảnh.
Bùi Nguyễn Quý Anh (theo V.A. Bailey)






