Vì đâu nên nỗi?
Thứ Ba, 17/10/2006Và câu trả lời là: xe chữa cháy đầu tiên vì đám cháy cần được nhanh chóng dập tắt nếu không sẽ gây thiệt hại rất nhiều cho người và của, kế đến là xe chở phạm nhân vì nếu chậm trễ phạm nhân đó được đồng bọn giải thoát sẽ khiến cho đời sống an bình của xã hội phải phập phồng, sau cùng mới đến xe cứu thương để mau mau chở người bệnh đến nơi cần chữa trị…
Ngày nay, có lẽ do đã tuyên truyền đúng đắn về các biện pháp phòng cháy chữa cháy và điều kiện kinh tế mỗi người cũng khá hơn để có thể tự trang bị cho mình các dụng cụ chữa cháy mini, nên tôi cũng ít khi nào nghe lại từng tràng còi rền vang đặc trưng của “xe vòi rồng” như trước đây. Xe chở phạm nhân thì có đôi khi nhưng không đáng kể do dù sao cũng mang mác công quyền nên dễ được người đi đường “nể vì” mà dạt vào nhường đường. Chỉ còn lại tiếng còi hụ gấp rút, tha thiết và lắm lúc xé lòng là có vấn đề. Thật vậy, ngày nay cái quyền ưu tiên ấy của nó đã bị xếp xuống hàng thứ mấy không biết nữa trước “quyền” đi nghênh ngang của mọi người. Ngày nay, tài lái của các bác tài xe cứu thương đã trở nên “lụa” hơn trước rất nhiều do lẽ chẳng mấy ai có ý thức nhường đường hay tấp vào lề nữa, và thế là đành lách, đành cua ngang cua dọc và thậm chí đành… đứng đó hụ còi cho vui (!) những khi đèn đỏ chợt nhá trên tuyến đường của nó. Chẳng ai buồn nhúc nhích (nếu không kể những trường hợp tranh thủ ăn ké tiếng còi để vượt lên)! Anh cảnh sát hoặc thanh niên tình nguyện thì đứng đó ngó lơ; xe cộ và người của tuyến đang xanh đèn thì càng vô tư hơn, cứ chiếu theo “luật” mà chạy… Tất cả đều chiếu theo “luật”!
Nói đất chật, không thể nở ra theo đà tăng dân của người chăng?
Nói tình trạng các bác tài xe cứu thương lạm dụng quyền hạn của mình nên bị ghét không được nhường đường nữa chăng?
Chẳng dám luận bàn nhiều chỉ biết rằng có một loại xe rất đáng sợ là các xe công đi chùa, đi đón con, đi nhậu nhẹt, hoặc tranh thủ đi du hí sau giờ họp v.v vẫn tìm được “cửa ra” để tiếp tục chuỗi dài phiền hà, lố bịch của chúng đấy thôi. Nhưng chẳng ai dám “ghét” rồi làm cái gọi là “thấy chuyện bất bình giữa đàng chẳng tha” cả!? Bởi cứ thử một lần xem, rồi bạn sẽ biết ngay mà! Hoặc trong nhiều trường hợp, chỉ cần chút nhanh trí (hay tình người?) với cây gậy, và lá cờ hiệu trong tay thì việc giải thoát cho “con bệnh” là điều không có gì quá khó hay đến độ khiến kẹt đường cả.
Vậy thì, do ngày nay chúng ta thường thích nghĩ về mình hơn? Do ngày nay có bao chuyện để suy nghĩ, nào là chuyện cơ quan, chuyện thuế má, rồi chuyện giá cả lên nhưng không xuống lại thêm sản phẩm dỏm nhưng chẳng quan nào đứng ra giải quyết rốt ráo… nên thành ra lòng người cũng chai sạn đi trước cảnh khó của người khác (suy nghĩ “mình có khá gì đâu mà phải xót người dưng chứ” là đây chăng)? Hay do mọi thứ ngày nay cần phải gắn thêm mác “công quyền” thì mới đảm bảo một suất tốt trong bất cứ hoàn cảnh hay điều kiện nào?
Lần nữa cũng chẳng dám luận bàn nhiều, chỉ biết rằng những ánh mắt ái ngại ngày trước vẫn còn ngoái lại những khi xe cứu thương bị tắc đường nay cũng đã ít đi nhiều rồi… “Bình thường thôi” mà! Sau cùng ước rằng mình đã chẳng chọn được nơi sinh ra nhưng xin vớt vát khả năng chọn cho mình giờ bệnh!
Bùi Nguyễn Quý Anh






