Em và anh yêu nhau hai năm, tưởng như sẽ không gì có thể chia cách chúng ta. Nhưng, chúng tađãchia tay trong lặng lẽ, với những lí do chỉ người trong cuộc mới hiểu.
Kết thúc mối tình đầu, em cố gắng xóa sạch hình ảnh, cắt đứt hoàn toàn mọi liên lạc, không bao giờ gặp lại anh, hoặc giả có vô tình chạm mặt nhau ngoài phố thì cũng coi như không quen biết.
(Ảnh minh họa)
Đối với em, anh là người cũ.Mà người cũ nghĩa là người không còn vương đến hiện tại, tương lai.Em dấu nhẹm anh vào chiếc hộp kỉ niệm, giữ anh trong kí ức của riêng mình.
Đối với em, cuộc tình với anh là cuộc tình cũ.Mà tình đã cũ nghĩa là em và anh đã đi về hai hướng riêng biệt. Chúng ta thành người dưng, những người xa lạ không quen biết nhau.
Đôi lúc em tưởng tượng: Tình yêu chúng ta giống như trái bóng bay. Trái bóng căng tròn và sặc sỡ ấy sẽ bay cao lắm đấy, và nhiều người tán thưởng nữa, nhưng một mũi gai đâm, một vết xước nhẹ, một cái lỡ buông tay là nó có thể bay mất khỏi tầm với hay vỡ vụn, chỉ còn lại những mảnh bay lả tả và dư âm của tiếng nổ quặn lòng.
(Ảnh minh họa)
Hai năm– hai trái bóng – hai mảnh vỡ.Em trung thành với sự tìm kiếm miệt mài những mảnh vỡ li ti để hàn gắn, nhưng chẳng một lần trái bóng vỡ ấy thêm cơ hội được bay.
Em chưa từng nghĩ sẽ mỉm cười khi anh buông tay em ra trước nhưng bây giờ em phải tập cho mình một cuộc sống không có anh vẫn đầy ắp những nụ cười.Trong tình yêu của anh dường như hai người không đủ ấm nhưng với em ba người thì quá chật chội. Trong em không thể có sự san sẻ hay dùng chung.Và cũng chẳng thể tồn tại một thứ gọi là tình yêu khi trái tim không còn chung nhịp đập, ánh mắt khôngcòn cùng một hướng.
Vậy giữa chúng ta, còn gì để níu kéo đâu anh?
T.M (Hà Tây)