Tôi và anh vô tình quen nhau qua mạng xã hội.Thi thoảng, chúng tôi nhắn tin cho nhau, nhưng càng ngày, mật độ những tin nhắn ấy càng tăng lên. Chúng tôi chia sẻ với nhau đủ thứ chuyện, giống như cái cách mà Mạn Mạn (trong Bí mật bị thời gian vùi lấp) ngày ngày chờ nick Tống Dực sáng, rồi huyên thuyên với anh cả những câu chuyện không đầu không cuối, những vẫn khiến cả hai người bật cười.
(Ảnh minh họa)
Chúng tôi chẳng có gì để nói rõ mối quan hệ của cả hai.Thích thì là thích đấy.Thương thì không hẳn.Yêu lại chưa đến.Thế gian bao la rộng lớn, với từng ấy con người, tìm được người ấy quả là kỳ tích.Tình cảm lập lờ thì đó mãi là mối quan hệ không đầu không cuối.
Cái cảm giác mông lung, mập mờ của một mối quan hệ không rõ ràng luôn khiến con người ta mất phương hướng. Tôi đôi lần phân vân: “Sẽ có hay không một cái ôm chặt thật chặt, một bờ vai thật êm, để những lúc cô đơn sẽ không thấy mình trống trải? Hay chỉ nhận về những hoang hoải giữa đêm đông?”.Tình cảm ấy bao giờ cũng khiến bản thân mình ngơ ngác, bất an, phút chốc thấy gần rồi bỗng chốc xa xôi.
(Ảnh minh họa)
Nhưng sau cùng, giữa chúng tôi, vẫn cần một mối quan hệ rõ ràng, dẫu không cần gọi tên, để có một người níu giữ một người lại giữa những hoàng hôn rất vội, mải mê đuổi theo những thứ xa vời mà không nhớ đến những thương yêu gần bên. Để khi cảm thấy hạnh phúc thì cười òa còn mệt nhoài thì khóc như đứa trẻ.Vẫn là tôi của những tháng ngày quen thuộc, chứ không phải là một người chạy vô hướng vì những điều viển vông.Cái nắm tay vội khi trong lòng nức nở sẽ thành liều thuốc, để cái ôm chặt giữa tiết trời se lạnh cũng sẽ thành chiếc khăn len ấm.