Kỷ niệm thuộc về
Thứ Sáu, 10/01/2020Hôm qua, một người bạn cũ nhắn tin cho tôi và trách rằng vì sao tôi không chúc mừng sinh nhật cô ấy. Tôi vội vàng nhắn một dòng “Chúc mừng sinh nhật” gửi cho cô và ngay sau đấy cảm thấy hối hận vì chưa kịp gửi gắm thêm điều gì vào tin nhắn đó để làm cho nó nghe thật lòng hơn. Cô ấy rõ ràng là không hài lòng. Cô bảo: “Nhưng sinh nhật tớ qua rồi”. Tôi hỏi: “Qua rồi thì sao, vẫn chúc được mà”. Cô ấy đợi một lúc rồi trả lời: “Qua rồi thì chẳng còn ý nghĩa nữa”, dường như tôi cảm nhận được sự rụt rè trong tin nhắn của cô.
Cô ấy nói có phần đúng. Tôi lúc đó cũng muốn cự lại, nhưng lại thôi. Không thể thay đổi suy nghĩ của người khác đượ
Ban đầu, kỷ niệm ta có với một người, xuất phát từ người ấy. Cả ta và người ấy cùng sở hữu kỷ niệm ấy cùng với nhau. Buổi đi chơi đó, cuộc nói chuyện đó, đều thuộc về cả hai, và theo một cách nghĩ, nó là món quá mà người đó dành cho mìn
Nhưng điều đó không duy trì mãi mãi vì thời gian có thể rất phũ phàng. Một khoảng thời gian sau, kỷ niệm có thể vẫn là của cả hai, cũng có thể chỉ còn là của một người. Có khi kỷ niệm thuộc về hai người nhưng với mỗi người, họ lại nhớ về nó khác nhau.
Có lần tôi bứt một chùm hoa nhỏ mà tôi chẳng biết tên, rồi cất vào túi áo. Ngày hôm sau, có người hỏi tôi, nhành hoa ấy ở đâu ra vậy, tôi sẽ nói “Nó ở cái cây kia kìa”. Nhưng chỉ một tuần sau, khi tôi tình cờ lấy ra chùm hoa giờ chỉ còn là một cành cây tí hon đã tàn từ trong túi áo, nếu có người hỏi tôi câu hỏi tương tự như trước, tôi sẽ bảo “Đây là hoa của tôi”. Tôi không nói nó thuộc về cái cây kia nữa, nó đã là của riêng tôi rồi. Cũng như món quà mà mình tặng cho người khác, sẽ chẳng còn là của mình nữa.

Ảnh minh họa (Internet)
Bởi thế, tôi đã chẳng cự cãi với cô bạn làm gì. Tôi hiểu câu nói đó của cô, không chỉ nói về lời chúc hay ngày sinh nhật, mà là về tất cả những gì chúng tôi đã từng có với nhau. Kỷ niệm của cô ấy là của cô ấy, và của tôi là của tôi. Nếu cô ấy nói rằng nó chẳng còn ý nghĩa nữa, tôi chẳng thể chứng minh nó có ý nghĩa được, vì món quà của tôi và cô nhận được có lẽ không còn giống nhau nữa. Những kỷ niệm hai người có với nhau, nay trở thành của riêng.
Để kết thúc cuộc nói chuyện, như bao người, chúng tôi hẹn gặp nhau vào một ngày nào đó. Thật kỳ lạ khi lời hẹn không phải là lời hứa, mà là lời tạm biệt. Câu chuyện giữa chúng tôi có lẽ khép lại vào ngày hôm đó, nhưng thật tuyệt vời khi chúng tôi có những kỷ niệm, những món quà của nhau, dù cho chúng đã không còn nguyên vẹn.
Dương Ngô Hoàng Long






