Chúng tôi thân nhau từ những câu chuyện mà bạn chia sẻ với tôi về cuộc sống, gia đình của bạn, về con người bạn trước kia và bây giờ thay đổi như thế nào… Cho đến một ngày, bạn gọi điện cho tôi nói rằng anh trai bạn phải rời khỏi công ty – nơi mà anh ấy đã dành rất nhiều tâm huyết. Bạn dần xa lánh những anh chị trong công ty vì cho rằng họ là lý do làm anh bạn phải như vậy. Mặc dù đó là những con người mà bạn đã từng rất gắn bó, tôn trọng và coi họ như là những người trong gia đình. Trước sự thay đổi đó, tôi, vô hình chung, trở thành người gần gũi và đặc biệt trong cuộc sống của bạn. Cái cảm giác được là người quan trọng đối với ai đấy, ngoại trừ bố mẹ mình ra, thật thú vị. Tôi hồn nhiên, vô tư ở bên cạnh bạn mà không nghĩ rằng mình đang cho bạn sự hy vọng về sự phát triển trong tình cảm của cả hai.

Khi bạn nói rằng bạn thích tôi, tôi đã nghĩ rằng bạn làm vậy là để đáp lại những sự quan tâm, lo lắng mà tôi dành cho bạn và bên cạnh bạn khi bạn chỉ có một mình. Hơn nữa, tôi và bạn mới thân nhau một khoảng thời gian ngắn, bạn lại là người hay đùa, điều đó càng khẳng định suy nghĩ trong tôi là đúng. Mặc dù vậy, tôi vẫn cố tỏ ra thoải mái khi ở bên cạnh bạn vì tôi không muốn chuyện tình cảm đó sẽ ảnh hưởng đến tình bạn của chúng ta. Thế nhưng, dường như bạn không nhận ra được rằng sự thoải mái ấy là do tôi cố gắng tạo nên mà cho rằng tôi đang có những phản ứng tích cực đối với tình cảm của bạn. Điều đó khiến tôi thực sự cảm thấy băn khoăn không biết đưa ra cách ứng xử ra sao với bạn cho phù hợp. Đứng trước sự hiểu lầm của bạn, nhận thấy sự quan tâm mà bạn dành cho tôi ngày một nhiều hơn, tôi nghĩ mình cần phải thẳng thắn hơn để nói lên suy nghĩ của mình nếu không tôi sẽ là người làm bạn tổn thương và bản thân tôi cũng không được dễ chịu khi phải thể hiện những cảm xúc các khác mong muốn của mình.
Điều tôi mong đợi là khi tôi nói lên những suy nghĩ của mình thì bạn vẫn sẽ tiếp tục là bạn của tôi như trước. Vì tôi không muốn tình bạn của chúng ta cũng sẽ giống như mối quan hệ của tôi và một bạn năm cấp 3, tình yêu biến mất và tình bạn thân thiết cũng không còn. Những kí ức buồn của ngày xưa luôn hiện về ám ảnh tôi và ảnh hưởng rất nhiều đến quyết định của tôi với bạn. Nó làm tôi thêm thận trọng, không phải chỉ vì tình bạn của tôi mà còn cả bạn nữa…
Cho đến bây giờ, tôi không biết là tình bạn của tôi có đi theo hướng của 3 năm về trước hay không, thế nhưng, thực sự tôi vẫn không ân hận khi đã thẳng thắn nói ra cho bạn biết tâm trạng và suy nghĩ của mình. Dù bạn đã hạn chế liên lạc với tôi nhưng tôi vẫn cảm nhận rằng ở đâu đó, bạn luôn dành cho tôi một sự quan tâm nhất định vì chúng ta hiểu rẳng cả hai cần thời gian cho sự thay đổi, cho những điều còn đang ở phía trước, phải không bạn?