Còn lại gì khi tình yêu đã bay theo gió?
Thứ Hai, 24/11/2014Tình cảm hư hư thực thực, thời gian tỏ tỏ mờ mờ, làm cho bản thân tỉnh táo, thanh tịnh, thực sự không dễ dàng. Cái bạn muốn chưa chắc đã thuộc về mình, cái bạn có được chưa chắc đã là cái bạn mong chờ.
Đúng là như thế thật. chuyện gì đã qua thì nên cho vào quên lãng. điều gì đã không thể nói ra thì cứ giữ nó làm bí mật cho riêng mình. Mãi mãi là bao xa, không nên quá viễn vông về những chuyện không tưởng. phải biết chối từ, phải biết dấn thân
Nếu như ngày đó cậu không đề nghị ôm tớ, nếu ngày đó cậu không đề nghị nắm tay tớ và nếu ngày đó tớ không đồng ý thì chúng ta sẽ như thế nào?
Tớ là đứa sống hay viển vông và mơ mộng, cho nên lúc nào cũng nghĩ ngợi lung tung khiến cho nhiều việc đơn giản cũng trở nên không đơn giản nữa. thử dùng đầu óc logic của mình để phân tích thử xem.
Tớ khi ấy chưa qua 18 tuổi, cái thời điểm còn gặp nhiều khủng hoảng trước những quyết định lớn của cuộc đời. nếu tớ không phải là người quá nhạy cảm thì có lẽ cũng sẽ như tất cả mọi người đón nhận những năm tháng bồng bột đó như một điều bình thường. đôi khi cảm giác cô đơn ập tới, không thể nào chia sẻ cùng ai, có lẽ cô đơn ngay trong chính bản thân mình. Áp lực từ việc học hành, áp lực từ việc chọn nghề dường như có quá nhiều ngã rẽ trước mặt
Cậu, đã dành một năm để theo đuổi một con đường mới. Những va vấp đầu đời, những cái mới phải học khiến cho cậu bạn của tớ cũng thay đổi rất nhiều. Có thể là do tớ quá ngu ngơ khi nhận định về một con người, hay cũng có thể tự bản thân tớ áp đặt suy nghĩ của tớ về cậu cho nên mới ngỡ ngàng như thế.
Tết năm ấy, không khí chỉ se se lạnh chúng ta lại gặp nhau nhưng không phải là cuộc gặp gỡ thường ngày nhỉ. Cậu nói rất nhiều, những điều mà tớ chưa bao giờ nghĩ cậu sẽ nói. Cậu nói rất đúng rất hay. Và tớ khóc. Tớ là đứa dễ xúc động khi ai đó chạm đến cảm xúc của mình. Cũng bằng ấy thời gian nhưng cậu đã trưởng thành rất nhiều trong khi tớ cứ mãi lẩn quẩn trong mớ bòng bong về cái gọi là lý tưởng. Sự hụt hẫng và cảm giác thất bại ập đến, thực sự rất thất vọng về bản thân.
Khi ấy, cậu lại muốn ôm tớ, để an ủi tớ sao? Cậu lại còn muốn nắm tay tớ. lúc ấy tớ không nghĩ ngợi gì cả, chỉ thấy rằng như thế sẽ thể hiện sự cảm thông của tớ mà thôi. Trung thực đấy. Lần thứ hai cậu đề nghị nắm tay tớ thì hình như đã không như ban đầu nữa. và từ đây tớ bắt đầu vẩn vơ, tớ bắt đầu huyễn hoặc về mối quan hệ của chúng ta. Đúng như cậu nói, cảm giác có người bạn tri kỉ thật khác. Nhưng đầu óc tớ lại cứ hay suy nghĩ và những ngộ nhận đã xảy ra. Vì tớ hay suy nghĩ nên lý trí đã mách cho tớ không được đề cao mối quan hệ đó, càng không nên lún sâu vào. Thế là giấc mơ thiếu nữ, bao nhiêu xúc cảm chỉ biết gửi trọn vào những trang viết không đầu không cuối. Rồi câu hỏi hoài nghi của cậu lại khiến tớ phủ nhận hết thảy, vì tớ biết chúng ta nên như thế nào. Đến một ngày nhấn Ctrl + A và Delete tất cả.
Tớ rất lý trí, nhưng dù có làm thế đi nữa thì vẫn cứ hay nghĩ về cậu. Mâu thuẫn quá đúng không? Nếu đã không thừa nhận thì cậu cũng đừng gọi cho tớ vào đêm mưa ấy, đừng kể cho tớ nghe về quan niệm tình yêu của cậu, càng không nên xác minh lại mối quan hệ của chúng ta. Thực sự cảm thấy uất ức lắm. Cậu không phải là tri kỉ của tớ. Tớ sẽ không trách cậu không hiểu tớ bởi vì chính bản thân còn không hiểu nổi mình nữa. Có phải tớ đang biện minh cho việc tớ không hiểu cậu không? tức giận, tủi thân và ấm ức.
Đã có rất nhiều điều ngốc nghếch tớ từng làm trong đó có những tin nhắn gửi cho cậu. Vì hai chúng ta không cùng suy nghĩ nên cậu vẫn không biết những điều tớ muốn nói. Bây giờ, tớ chỉ mong cậu mãi mãi không biết. Cậu biết không năm ấy có những bài hát làm tớ nghĩ đến chúng ta nhưng đều là do tớ ngộ nhận thôi mà. Có lúc thấy cậu gặp gỡ ai đó, tớ không tức giận chỉ là tự ngậm ngùi vì mình chẳng là gì nên ngay cả ghen tị cũng không được quyền. Mọi chuyện đã bẵng đi rất lâu, khi tớ đã xác định lại tình cảm của chính mình. Chỉ thỉnh thoảng cậu hỏi thăm một chút còn lại tớ nhất quyết không chủ động liên lạc với cậu. Tớ tự nói với bản thân rằng cậu rất bận không có thời gian đâu, hay rằng cũng chẳng biết nói gì. Nhưng hình như là do tớ sợ, sợ đối diện với cậu, sợ làm bản thân mình xao động, sợ phá vỡ mối quan hệ bạn bè trong sáng bao năm. Tớ sợ rằng tất cả sẽ đổ vỡ, niềm tin, hi vọng và mong muốn của tớ ngay cả những lời nói với cậu cũng thế. Tớ cố tỏ ra là đứa ngu ngơ, không để tâm đến chuyện gì cả. Và tớ đang tâm nói những lời thực sự tổn thương người khác. Tớ xin lỗi nếu tớ đã làm cậu buồn.
Bây giờ thì thế nào? Tớ rất thoải mái, nghĩ về cậu như một người bạn. Tớ thấy buồn khi nghe cậu kể về chuyện người phụ nữ nào đó bảo lãnh cậu đi Đức. Rồi hụt hẫng khi nghe cậu nói sẽ khóa facebook. Nhưng hơn cả tớ thấy vui khi nghe cậu nói sắp kết hôn. Khá là bất ngờ nhưng không hề đau lòng gì cả. Cũng đã nói chuyện với cô vợ bé nhỏ. Ban đầu khá thích cô ấy nhưng những hoài nghi của cô bé lại làm cho tớ hoài nghi về mình. Tớ rất trong sáng, rất thuần khiết nhưng không phải là đứa ngốc không nhận ra sự cảnh báo trong lời nói của cô ấy. Và tớ chọn cách đứng ngoài thị phi, chọn cách phớt lờ nên phải tránh những chi tiết dễ gây hiểu lầm. Bởi vì tớ không phải là đứa có thể đứng trên mọi dư luận được. Chỉ mong rằng cô ấy thật sự chân thành yêu thương cậu bạn của tớ thôi.
Mọi dấu vết đã theo gió bay xa, còn lại trong tớ là gì? Không là gì cả bởi vì vốn dĩ tớ đã không thuộc về thế giới của cậu. Hai đường thẳng song song thì thế nào nhỉ? Có lẽ hình ảnh đó cũng không chân thực bởi vì cậu bước cũng tớ những năm tháng ấu thơ, chạm khe khẽ vào giấc mộng đêm hè của tớ rồi rụt tay lại mãi mãi. Tớ dẫu thế nào cũng không đưa tay ra giữ lấy, cứ thế cứ thế cất giấu vào lãng quên.
Theo Blogtamsu.vn







