Đôi mắt tôi dường như đã không còn đủ sức để mặc cho những dòng nước mắt tuôn dài tuôn dài mãi về quá khứ
Ngày ấy khi tôi mới mười tuổi chưa kịp cảm nhận hết cái hồn nhiên nhí nhảnh củ tuổi ấu thơ .Đã ôm một nổi đau cho đến ...Một buổi sáng tôi lục trong đống giấy tờ tìm giấy khia sinh để làm lý lịch học sinh. Tôi rất vui sướng vì đã tự tay làm được một việc có ích.Cầm một sấp giấy trong tay tôi bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm ,đan lẳn trong cảm xúc hạnh phúc tôi cùng rất hiếu kì mở mọi thứ ra xem . Bên cạnh tờ giấy khai sinh mà tôi mang họ tên còn có một bản khai sinh khác mang tên tôi nhưng khác họ cùng với tấm ảnh tôi lúc thôi nôi.Thoáng trong tâm hồn thơ dại một nổi buồn không nói thành lời.Rồi một hôm khi Cha tôi không có nhà tôi đã đem chuyện ra hỏi mẹ , nhưng mẹ chỉ nói :con nhỏ chưa hiểu được đâu,và không nói gì thêm rồi quay mặt ra ngoài suy tư
Cùng với những trận đòn roi mà Cha đã dành cho tôi cùng với những lời giải thich không rành rọt của mẹ.Càng ngay tôi càng mất niềm tin vào gia đình của chính mình.Tôi còn nhớ rất rõ những cái tát nảy lửa giáng lên mặt ,những cái đạp lên thân ,những trận roi như sắt vút ltrên mình.những lúc đó tôi không còn đủ sức để cảm nhận được cái đau của thân xác.Nước mắt tôi không thể tuôn ra dù chỉ một giọt ,rồi cứ mỉa mai, cứ đánh, cứ quát đến khi tôi tê cúng hết mình không cử đọng được gì nữa. Môi tôi không mấp máy thầnh lời ,ánh mắt đày căm hận khiến Cha càng điên tiết ,ông đã vút roi mạnh tay hơn nhưng tôi không hề hấn gì.Bất lực ông đảy tôi một cái nhẹ cũng để tôi lăn kềnh ra nhà trong nguyên tư thế ban đầu.Khi đó cả nhà mới tá hoảng lo cho tôi.Tuy thế những trận đòn roi vẩn cứ tiếp diễn vì tôi lấy sựđau lòng phiền muộn của gia đình làm niềm vui của chính mình .càng ngày tôi càng trở nên bướng bỉnh và cứng đầu.
Ngày lại qua ngày mọi chuyện cứ thể diễn ra mãi và nếu như .Trong một đêm khuya mưa gió khi mọi người đang mãi chìm trong giấc nồng như tôi .Thoáng trong giấc mơ tôi nhận thấy có một cái gì đó đa
Bạn cần đăng nhập để có thể xem nội dung này