Bạn gái 24 tuổi, Đồng Nai: vâng. Em và anh ấy từ 2 tỉnh thành khác nhau lên thành phố lập nghiệp. Em luôn sợ anh ấy bận nên để anh ấy hẹn rồi gặp. Em không bao giờ chủ động hẹn gặp anh ấy. Một tuần bọn em mới gặp 1 lần. Khi em và anh ấy gặp nhau em thường trốn tránh khuôn mặt anh ấy, chỉ nhìn trộm. Thật kỳ phải không? Em thường ôm anh ấy khóc vì em thấy thời gian không gặp anh là quá lâu đối với em. Em cũng không biết em tại sao lại như vậy nữa? Anh ôm em và nói "anh nhớ em". Vậy thôi. Em là người không giận được lâu, chỉ trong chốc lát là hết. Nhưng trong thời gian không gặp nhau buổi tối anh chỉ nhắn tin chúc em ngủ ngon. Em buồn lắm. Không hiểu tại sao có nhiều chuyện muốn nói với anh nhưng khi gặp anh em lại không nói được. Ngày nào em cũng nghĩ đến anh và buồn. Cứ mong đợi lời hẹn gặp của anh. Em và anh quen nhau 10 tháng như vậy đó. Nhưng em và anh ấy chưa hề biết nhà, biết anh chị em của nhau. Anh ấy chưa giới thiệu em với gia đình và em cũng vậy. Em và anh ấy có thực sự thương nhau hay chỉ là dừng lại ở mức tình bạn. Nhưng thực sự em thương anh ấy. Em không biết làm sao nữa. Một cảm giác khó tả, buồn buồn. Em phải thay đổi như thế nào để khá hơn bây giờ? Giúp em với.
Bạn cần đăng nhập để có thể xem nội dung này