Tôi 13 tuổi và là một bạn gái xinh xắn, đáng yêu, dễ gần. Vào thời gian này, tôi bắt đầu nhận thấy cơ thể mình có sự thay đổi rõ rệt. Tôi nhận thấy mọi sự phát triển về mặt cơ thể của mình đều giống như các bạn nữ khác, chỉ có điều, tôi luôn luôn chỉ thích mặc đồ của các bạn nam và chơi với các bạn nam, chơi những trò chơi mà những người xung quanh nói rằng đó là trò chơi “chỉ dành cho bạn nam”
Tôi chỉ thích mặc quần áo dành cho các bạn nam
Hồi đầu cũng chẳng ai để ý đến việc này, nhưng một thời gian sau , tôi bắt đầu bị các bạn nữ trêu trọc. Nhiều bạn nói rằng : " Cái Linh là con gái mà chẳng khác gì con trai, có khi là con trai mà không biết cũng nên" ; “Đừng chơi với Linh, nó ăn mặc như con trai, chơi với nó lại mang tiếng”. Lúc đó, tôi bỏ ngoài tai, coi như không nghe thấy gì. Thế nhưng, mọi chuyện không dừng lại ở đó. Một ngày nọ, tôi đi ngang qua khu lớp học nhạc thì bỗng nghe có tiếng thì thầm bàn tán:
- Này, tớ thấy cái con bé Linh ấy, con gái thì chẳng ra con gái, con trai chẳng ra con trai, không khéo là les.
- Ừ, đúng đấy. Tớ thấy thật ngứa mắt.
Nghe thấy thế, Tôi rất buồn. Chả lẽ sở thích của tôi, sự khác biệt của tôi lại đáng ghét đến như vậy sao. Tôi cảm thấy sống mũi cay cay.
Từ sau lần đó, tôi sống khép kín hơn. Ngày ngày, tôi chỉ lặng lẽ đi học rồi lại lặng lẽ trở về nhà. Tôi không còn hứng thú để đi học vì thế lực học của tôi ngày càng sa sút. Điều này khiến bố mẹ tôi rất lo lắng. Và chuyện gì đến cũng phải đến, một hôm, cô giáo chủ nhiệm đã tới nhà nói chuyện với bố mẹ về vấn đề của tôi.
Sau cuộc trò chuyện đó, một buổi tối, khi tôi vừa học bài xong thì bố mẹ tôi gõ cửa phòng tôi:
Tôi ngồi cúi gằm, nghĩ về việc sắp bị bố mẹ trách mắng. Bố tôi lên tiếng:
- Linh à, con cũng biết là cô giáo đã tới và trò chuyện với bố mẹ. Nghe cô kể chuyện, bố mẹ rất bàng hoàng, thì ra bấy lâu nay con đã phải chịu nhiều lời dèm pha của các bạn như vậy. Thế nhưng, con đừng có buồn vì chuyện đó nữa.
Câu nói của bố khiến tôi bất giác cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, vẫn lễ phép, tôi lí nhí nói:
Hãy tự tin là chính mình
- Nhưng các bạn con nói thế có đúng không ạ! Con là đứa chẳng giống ai, các bạn luôn chê cười., con có thể là les.
Mẹ Tôi tiếp lời:
- Quan điểm của các bạn rất sai lầm. Việc con thích chơi với bạn nam hay ăn mặc như thế nào là sở thích của con, không phải điều gì bất thường cả. Mẹ muốn con cảm thấy thoải mái. Đừng gò ép mình vì dư luận xung quanh khi con không làm gì sai con gái ạ!
- Con có thể sao mẹ?
- Sao lại không? Con có quyền được thể hiện là chính mình và đừng nên tự ti vì điều đó mà hãy nghĩ rằng đó là một đặc điểm, một vẻ đẹp mà các bạn con không có được nên họ mới ghen tị, được chứ?
- Dạ vâng thưa mẹ.
- Dù sau này cuộc sống của con ra sao thì bố mẹ cũng sẵn sàng đón nhận điều đó bởi điều quan trọng là con là con gái của bố mẹ, bố mẹ muốn con được hạnh phúc.
Lời nói của bố mẹ khiến tôi cảm thấy vô cùng xúc động. Vậy mà tôi đã lo sợ sẽ bị mắng. Bố mẹ tôi thực sự là những người tuyệt vời.
Từ đó, tôi dần lấy lại sự tự tin của mình, cố gắng học tập, giúp đỡ bạn bè nhiều hơn, cởi mở hơn với các bạn. Những lời nói dèm pha dần ít đi. Theo đứa bạn tôi nói thì là bởi tôi có nhiều điểm quá tốt mà những bạn bè khác không còn lí do gì để ghét tôi. Hơn hết tất cả, tôi luôn yêu bố mẹ mình vì bố mẹ đã thấu hiểu và yêu thương tôi.
T.M (THCS Lê Lợi)