Lúc ấy, trong mắt tôi, anh là một người đàn ông khá trưởng thành, biết quan tâm tới người khác, nhưng hơi trầm tính tuy ngoại hình không có gì đặc biệt. Qua trò chuyện, tôi biết anh ở cùng quê (khá gần nhà tôi), bố mẹ hai nhà cũng biết nhau và đã có lần, có người giới thiệu anh cho tôi nhưng tôi không đồng ý. Lúc đó, xung quanh tôi có những anh chàng theo đuổi và ở tuổi đó, lập gia đình với tôi chưa phải là ưu tiên hàng đầu. Trên chuyến xe hôm đó, chúng tôi trò chuyện với nhau khá nhiều và những cuộc đi chơi diễn ra như một lẽ tự nhiên sau đó. Tôi nhận lời yêu anh khá nhanh, 3 tuần sau khi làm quen.

Chúng tôi hợp nhau trong chuyện ăn uống nhưng lại trái nhau ở nhiều điểm. Tính tôi hơi trẻ con và hay nhõng nhẽo nên anh luôn phải là người chủ động làm lành trước. Bạn bè tôi băn khoăn và lo rằng yêu anh tôi sẽ khổ, vì mọi người cho rằng tính cách hai chúng tôi không hợp, và anh già rồi. Thời gian đầu yêu nhau, tôi cũng có những băn khoăn chưa thể giải đáp được. Nhưng trải qua quãng thời gian tuy không dài đã đủ để tôi cảm nhận được tình cảm chân thành nơi anh, cũng như những dự định nghiêm túc của anh về tương lai.
Bên anh, tôi luôn cảm thấy thoải mái, được là chính mình và tin rằng mình không còn phải cô đơn. Hình ảnh về một cuộc sống gia đình bắt đầu hiển hiện trong tôi. Tôi cũng nhận ra rằng khi nhớ về mối tình đầu tôi tâm hồn mình cũng nhẹ nhàng hơn, không còn sự sự nhớ nhung khắc khoải cứ thoắt ẩn thoắt hiện nữa. Hơn cả, hiện tại tôi cũng đang náo nức chuẩn bị cho đám cưới với anh còn mấy tháng tới sẽ diễn ra. Hi vọng tình yêu của chúng tôi sẽ sớm đơm hoa kết trái.
(Ái Vân- Hà Nam)