“Mình xin lỗi, nhóm mình đủ người rồi, bạn có thể xin vào nhóm khác nhé”
Thấy gương mặt của H buồn thiu nhưng tôi vẫn quay đi, tự thầm nhủ đây cũng là điều tôi phải làm vì nhóm chúng tôi không muốn cho H tham gia cùng trong bài tập nhóm mà cô giáo giao cho cả lớp. Bài tập đó, cô yêu cầu các bạn tự thương thuyết, lựa chọn các thành viên của nhóm mình và báo lại với cô. Nhóm tôi chỉ mới có 3 bạn, vẫn còn thiếu 1 bạn mới đủ nhóm nhưng các thành viên nhất quyết sẽ tìm một bạn khác để gia nhập vào nhóm và người đó không thể là H.
Lí do sâu sa là bởi bố H vừa mất vì nhiễm HIV, nghe đâu là tiêm chích ma túy gì đấy. Cả lớp chúng tôi đều sợ và không dám tiếp xúc gần H vì nghĩ rằng H có thể đã bị lây bệnh từ bố của mình. Trước đó, tôi và Đạt, người trong nhóm hiện tại cũng thường chơi với H nhưng bây giờ cũng dần tách ra và tránh tiếp xúc với H. Nhiều bạn trong lớp cũng khuyên tôi và Đạt nên hạn chế tiếp xúc với H. Tôi hiểu H cảm thấy rất buồn nhưng vì sự an toàn của chính mình, tôi cũng không còn lựa chọn nào khác.
H nhắn tin facebook cho tôi, chia sẻ rằng bạn ấy cảm thấy buồn như thế nào về thái độ của tôi và các bạn, rằng H thực sự muốn tham gia làm bài tập nhóm với nhóm của tôi vì tôi và Đạt là hai người mà H chơi rất hợp và H thích chơi với chúng tôi. Sau một hồi lòng vòng từ chối, tôi đành nói thật suy nghĩ của mình. H gửi cho tôi một đường link, trong đó viết rằng HIV không lây truyền qua giao tiếp thông thường, vì vậy H nói rằng tôi không phải lo lắng về điều đó.
Tôi đem câu chuyện đó chia sẻ với Đạt và bạn còn lại trong nhóm thì cả ba đều cảm thấy băn khoăn, không biết phải làm thế nào. Rất may mắn là khi tôi và các bạn đang không biết ứng xử với H sao cho phải thì buổi truyền thông của nhóm Tình nguyện trẻ về HIV được tổ chức trong nhà trường đã giúp chúng tôi hiểu rằng lo lắng của chúng tôi là sai và thông tin mà H đưa ra là chính xác. HIV không thể lây qua các tiếp xúc thông thường như trò chuyện cùng nhau, bắt tay, uống chung cốc nước. Và cho dù chúng tôi biết một người có HIV thì cũng không nên xa lánh họ mà nên động viên, chia sẻ, sống hòa đồng với họ.
Việc chúng tôi nên làm là trang bị kiến thức tốt để phòng lây nhiễm chứ không phải lo sợ, kì thị người có H.
Để sửa chữa sai lầm của mình, chúng tôi đã gặp riêng H và mời bạn ấy gia nhập vào nhóm. H rất rộng lượng đã bỏ qua cho những suy nghĩ sai lầm của chúng tôi. Cả nhóm bắt tay vào bài tập với một tinh thần hợp tác, vui vẻ, nỗ lực hết mình và kết quả là sản phẩm của nhóm chúng tôi được cô giáo cho điểm cao nhất lớp.
Chúng tôi rất vui về kết quả bài tập nhóm nhưng niềm vui lớn hơn là đã gạt bỏ được những suy nghĩ sai lầm về HIV, về người bạn của chúng tôi.
T.Đ (THCS Lê Lợi)