Tớ thà chờ cậu 10 năm còn hơn đau khổ thế này
Thứ Sáu, 28/10/2016Cậu nói lời chia tay vì sợ tớ không thể chờ đợi được ư? Cậu sai rồi! Tớ có thể chờ cậu bao lâu cũng được - 1 năm, 2 năm hay 10 năm đi chăng nữa!
Một năm từ ngày chúng ta gặp nhau, trò chuyện, hẹn hò rồi yêu nhau, tớ vẫn chưa một lần gọi cậu bằng anh. Vì chúng ta bằng tuổi nên dù cho cậu có đòi hỏi đổi cách xưng hô, tớ vẫn chịu thôi. Nhưng tớ yêu cậu, hình như là rất nhiều, tớ chắc chắn về điều đấy.
Tình yêu bằng tuổi là điều chưa từng nằm trong dự tính của tớ. Một chàng trai như cậu cũng hoàn toàn không phải là mẫu người mà tớ vẫn mong chờ. Nhưng chẳng hiểu vì sao tớ lại nhìn thấy cậu, giữa đám vệ tinh bao quanh mình, tớ lại chọn cậu.
Tớ luôn tin vào duyên số và tớ tin cuộc gặp gỡ giữa chúng ta là định mệnh, cũng giống như tớ tin chắc cậu là một nửa thực sự của tớ vậy. Bởi thế, từ sâu thẳm trong thâm tâm, cuộc tình này cho tớ niềm hy vọng gần như tuyệt đối, khiến tớ tin cậu hết mình, yêu cậu cũng hết mình.
Nhưng sự kỳ vọng càng lớn, một khi sụp đổ thì lại càng khiến cho người ta đớn đau bội phần.
Đến cuối cùng, chính cậu - chàng trai luôn bên cạnh mỗi khi tớ cần, người luôn sẵn sàng làm mọi điều ngốc nghếch nhất trên đời vì tớ - cũng chính là người kết thúc chuyện tình của hai ta.

Tớ từng tin cuộc gặp gỡ giữa chúng ta là duyên số, nhưng phải chăng tớ đã nhầm? Ảnh minh họa.
Cậu nói chúng ta chia tay vì không biết tớ sẽ phải chờ đợi cậu bao lâu, vì cậu đang trăm mối tơ vò với những kế hoạch học hành, sự nghiệp và bao niềm đam mê khác.
Cậu nói chúng ta chia tay để tớ có thể đến với một người khác, để người ấy có thể quan tâm tớ mọi phút giây, không giống như cậu kể từ ngày phải ngụp lặn với đống bài vở, đề tài nghiên cứu... đã trở nên xa cách với tớ.
Nhưng cậu lại không hề hay biết, giây phút cậu nói lời chia tay, tớ đã đau lòng đến nhường nào? Và chuỗi ngày sau đó, cuộc sống của tớ chìm trong đau khổ, từ một cô gái hồn nhiên nhí nhảnh, tớ trở nên vô cùng đáng thương đến thế nào chắc cậu cũng không thể hình dung hết được đâu.
Ừ, là cậu quyết định từ bỏ với suy nghĩ để tớ có thể bước đến với một người khác, nhưng cậu lại chẳng thể hiểu rằng điều đó thật ích kỷ, rằng một khi vẫn còn yêu, còn nặng lòng thì làm sao người ta có thể đến được với một ai khác.
Tớ căm ghét cái mớ lý do vớ vẩn của bọn con trai như cậu, rằng chia tay để người kia có sự lựa chọn tốt hơn, chia tay là đang nghĩ cho người kia.
Nhưng tại sao cậu không một lần thử hỏi tớ rằng liệu có tớ có thể chờ đợi được bao lâu? Tại sao trước những khó khăn, cậu không chọn tớ để cùng bước đi, tại sao lại chọn bước đi một mình?
Ngay đến cả cơ hội để chờ đợi, cậu cũng không dành cho tớ sao?
Nếu cậu bận, tớ có thể chơi một mình hay tìm đến lũ bạn chí cốt để chuyện trò, khỏa lấp nỗi trống vắng… tớ có thể cô đơn trong những khoảnh khắc không có cậu bên mình, nhưng làm ơn đừng để tớ phải cô đơn giữa cuộc tình này…
Tất cả những gì mà người con gái trông chờ đó là một lời thành thật từ người mình yêu thương mà thôi.
Cậu nói lời chia tay chỉ vì sợ tớ không thể chờ đợi được ư? Cậu sai rồi! Tớ có thể chờ cậu - bao lâu cũng được - 1 năm, 2 năm hay 10 năm đi chăng nữa, chỉ cần cậu nói hãy chờ, tớ nhất định vẫn đứng đây chờ cậu để cùng nắm tay đi đến cuối cuộc đời này.






