Tình yêu có lẽ là một phép màu
Thứ Sáu, 09/11/2018Cô đơn là khi ta đứng bên cạnh yêu thương người khác. Thế giới này, biết bao nhiêu người đã tìm thấy nhau, để quan tâm và ân cần. Còn bản thân mình, chỉ biết tiếc những cảm mến trong thời điểm cảm thấy lạc lõng.
Từ bao giờ, mình trở nên ngại mở lòng với một người? Có thể là vì ngày xưa, ta đã từng yêu một người đến khắc cốt ghi tâm, thế rồi nhận lại là lỡ làng. Có thể là vì trong một lần vội vã, mình đã nắm tay một người bằng tất cả những chân thành, nhưng nguyện ước dang dở, mọi chuyện không đi đến đâu.
Mình nghĩ rằng tình yêu là thứ không dành cho bản thân. Phép màu chỉ xảy ra với những người khác, còn với bản thân mình thì không?
(Ảnh minh họa)
Tình yêu người ta, có giống như tình yêu của chính mình dạo trước. Họ đi bên nhau, người ngoài chỉ nhìn được những phút giây họ hạnh phúc. Chẳng ai biết, hai con người đang nguyện lòng tựa đầu lên vai nhau ấy đã cùng nhau trải qua biết bao gập ghềnh cay đắng.
Họ cùng nhau học cách bỏ ngoài tai những lời cười chê đàm tiếu. Những người đang gìn giữ bên đời một tình yêu thật là dũng cảm! Động lực với họ đơn giản chỉ là “được ở bên nhau”, họ vì một người mà thay đổi tính cách, vì một người mà lo lắng, ân cần.
Phải chi trong một lần cô đơn, ta nhìn thật lâu vào tình yêu kẻ khác. Hãy tự hỏi, tình yêu đó có phải là một phép màu? Nơi ta dừng lại những nhân duyên, có phải sự quyến luyến đã theo sau trong rất nhiều ngày tháng. Khúc hát về những ngón tay hay lọn tóc mùa đông năm ấy, có phải đã ngân nga suốt nhiều ngày sau đó.
(Ảnh minh họa)
Phải chăng ta đã nhớ thật nhiều, khoảnh khắc ai đó rời đi?
“Không anh ơi, em không thể giống như anh được. Em không thể bất cần và bất chấp như thế.”
Phải chăng ta đã suy nghĩ thật nhiều, về lời ai đó nói trước khi từ biệt:
“Ở bên anh, tôi chẳng có gì cả. Thứ nhận được chỉ toàn là mất mát.”
Thì ra ta đã từng rất đau vì một cuộc tình khiến tim mình sâu nặng. Ta đã từng gọi mãi chẳng thấy người ấy về, từng tìm kiếm bóng hình quen trong rất nhiều dáng lưng kẻ lạ. Tất cả chỉ đổi lấy những thất vọng.

(Ảnh minh họa)
Nhưng chẳng phải sau đó, ta vẫn yêu người hay sao?
Phép màu chính là thứ tình cảm âm thầm cháy trong muôn vàn ngược xuôi cảm xúc đó!
Theo: Bảo Bảo
Nguồn: Báo mới






