Rồi cũng sẽ có ngày mẹ xa con
Thứ Hai, 14/12/2020Từ lúc nào đó, con chợt nhận thức ra sự cao cả của lòng mẹ là lớn lên từ những điều bình dị nhất, và con quen rồi hai tiếng gọi: “Mẹ ơi…”
Viết cho mẹ…
Hãy ví mẹ như không khí trời xanh
Còn con đây, chỉ là lá trên cành
Nghĩa mẹ đầy như muôn trùng sóng nước
Đưa đến cho con, mọi sự ngọt lành…
Giữa cả ngàn lời trái tim con muốn nói, con vẫn chọn những lời này mẹ ạ! Con biết mình chưa đủ lớn để trải mọi khổ đau, nước mắt, hay nụ cười, nhưng ngay lúc này đây, con cảm thấy mình cần nhận ra và trân trọng lấy cái điều cao cả nhất mà thượng đế ban cho con, mẹ ạ! Đó là mẹ đấy – một sự âu yếm, dịu dàng đến lạ kì, một sự hiền từ, ấm áp đến thân thương, một sự gần gũi đến khờ dại khi được ở bên Người…
Con không có thói quen viết nhật ký, nhưng gần đây con lại bắt đầu học cách ghi chép nhiều hơn. Từng dòng thơ, dòng văn, con chẳng bao giờ đọc với mẹ bởi mẹ chỉ bảo là “sến”, và con cũng cứ cất nó vào lòng. Bởi từ lúc nào đó, con chợt nhận thức ra sự cao cả của lòng mẹ là lớn lên từ những điều bình dị nhất, và con quen rồi hai tiếng gọi: “Mẹ ơi...”

“Mẹ ơi, con về rồi nè”
“Mẹ ơi, có cơm chưa ạ?”
“Mẹ ơi, lấy giùm con bộ đồ”
“Mẹ ơi…”
Đôi khi, con cũng không hiểu, tại sao lúc nào mình cũng gọi mẹ. Nhưng quen miệng rồi mẹ ạ. Làm gì con cũng phải gọi mẹ cả. Dẫu vui hay buồn, đau khổ hay cô đơn, bực tức hay vỡ òa hạnh phúc, con vẫn cứ gọi mẹ. Cứ như đó đã là tiếng cửa miệng của con vậy. Rồi chính những điều binh dị ấy đã làm nên tuổi thơ con, với muôn ngàn hình ảnh mẹ nối tiếp nhau, khắn khít với nhau, như sớm tối có mẹ kề bên.
Trong giấc mộng đẹp của mình, con thấy mẹ đi cùng con mãi. Con ước đời thực được như mơ, mẹ ạ, để trên từng bước đường đời, con luôn có mẹ. Con cứ ước, mai sau, dẫu con có đi đến đâu, con có làm gì, mẹ vẫn sẽ luôn kề vai cùng con. Con ngây thơ thế đấy, có ai đánh thuế giấc mơ đâu hả mẹ, con cứ mơ thôi, dẫu biết có những thứ bây giờ mình có, nhưng tương lai, khi nhắc lại, đó cũng chỉ là những hoài niệm đẹp.
Con đã lớn, chưa nói là trưởng thành, nhưng đã đủ để hiểu mẹ sẽ chẳng thể nắm tay con luôn mãi. Sẽ có một lúc nào đó, mẹ buông đôi tay con ra, rồi lùi lại phía sau, dõi theo con với một ánh mắt trìu mến.
Để rồi khi đó, con sẽ phải tự mình đối mặt với muôn trùng bão giông, tự mình đối mặt với những ganh đua, phù phiếm trong xã hội. Con sẽ phải tự mình đứng lên khi vấp ngã, phải tự bàn tay con nắm lấy cuộc đời. Chỉ là, lúc nào mệt quá, mẹ cho con chạy về bên mẹ nhé, để con lại được lần nữa nằm trong vòng tay ấm áp của mẹ nha. Bởi con sợ người đời không được dịu dàng như mẹ, sợ nắng nóng cháy da con, sợ gió lớn thổi tung con đi mất, sợ cuộc đời làm con xa mẹ mãi…
Mẹ hứa nha…
© Austin Hân Nguyễn - blogradio.vn






