Hôm nay em buồn man mác, chìm vào một góc, lặng thinh, chẳng muốn chuyện trò cùng ai. Bỗng nhiên em muốn mặc kệ thế giới xô bồ ngoài kia, mặc kệ cho những cảm xúc yêu thương, thu mình lại sống một cách bình lặng...
Đôi khi những cảm giác yêu thương cứ bùng cháy trong lòng. Bản thân cứ âm thầm nhớ nhung về một hình bóng thân quen chẳng thể nào chạm tới được. Anh như một giấc mộng đẹp, cái đẹp đó làm người ta đắm say, trong cơn mơ cũng không muốn tỉnh giấc.
Bản thân đã rất nhiều lần nghĩ ngợi, mơ nhiều cho đoạn đường phía trước, về tương lai có anh cùng đi trên mọi nẻo đường hay được chia sẻ cùng anh những vui buồn hay lo toan. Trong vô vàn thứ em nghĩ ra đều là anh. Em ước anh cũng vậy hay chỉ là một lần nghĩ về em. Thế nhưng bản thân bất lực khi nhận ra rằng mình chỉ là đơn phương.
Tình cảm đơn phương đẹp nhưng dễ vỡ như bong bóng xà phòng. Biết rõ là thế đó nhưng bản thân không thể dừng lại, cứ tự làm mình tổn thương. Phải chăng duyên phận là vậy một người phải yêu một người trong thinh lặng.
Đối với em anh như ánh nắng ban mai ấm áp lạ thường. Nhìn nụ cười hiền dịu của anh nơi trái tim em bao lần thổn thức. Từ khi nào nhỉ, em cũng chẳng nhớ rõ nữa nhưng có một điều em chắc chắn rằng anh luôn có một vị trí quan trọng trong em. Có lẽ chúng ta chỉ như hai đường thẳng song song, tuy có thể nhìn thấy nhau nhưng chẳng bao giờ có điểm chung.

Đơn phương là tự mình yêu, tự mình cười hạnh phúc, rồi tự đau đớn. Có những nỗi niềm chẳng biết chia sẻ cùng ai. Nói lời yêu thương thì sợ, mà không nói ra yêu thương cũng sợ. Đôi lúc thấy mình thật vô dụng chỉ là câu yêu thương thôi cũng chẳng thốt nên lời. Giá như có một phép màu cho những yêu thương này đong đầy hơn, trọn vẹn hơn thì em chắc sẽ không buồn thế này.
Yêu thương hôm nay dù không thể đơm hoa kết trái nhưng em vẫn luôn trân trọng tình cảm này. Dẫu biết quên một người không phải là chuyện một sớm một chiều là có thể quên được ngay nhưng em tin rằng thời gian sẽ là phương thuốc hữu hiệu nhất. Tháng ngày mưa nắng rồi cũng có lúc nhạt phai. Rồi cũng có lúc em ngưng thương nhớ, mong mỏi về một hình bóng từng là cả thế giới trong em. Em sẽ học cách yêu thương bản thân mình, từ bỏ thói quen nhớ nhung anh.
Em cũng chưa từng hỏi rằng anh có yêu em không. Nhưng điều đó không quan trọng nữa vì em cũng chưa từng dám nghĩ chúng ta đều yêu nhau.
Hãy để em khép lại câu chuyện tại đây, anh nhé!
© Phan Thị Lệ Thu – blogradio.vn