Nhớ lắm mùi vị quê hương
Thứ Hai, 02/11/2020Mùi vị nắng mưa như là con đường dẫn lỗi tôi đi khắp quê hương, dẫn lối những mùa yêu thương quê hương ngọt ngào. Tôi nhớ lắm, yêu lắm cái cảm giác bình yên không cần bon chen ấy. Tôi lại nhớ nhung kỉ niệm về quê hương, không cần lo nghĩ, không cần đắn đo suy tư... chỉ cần im lặng và cảm nhận thôi. Và rồi trong phút chốc ấy, ta lại một lần nữa cảm thấy như đi hết quê hương, vậy nhưng vẫn còn đọng lại chút gì đó... khiến ta vấn vương mãi không thôi.
Ngược dòng thời gian, trở lại độ còn ấu thơ, thủa ấy không biết đã bao nhiêu lần tôi sưởi nắng trên cánh đồng, biết bao lần tắm mưa trên bờ đê. Nhớ lắm mùi nắng nhẹ nhàng thoang thoảng ấy, bình yên, ấm áp mà không kém phần say mê... rồi nhờ vị lạnh của những giọt mưa, từng giọt rơi vào đáy lòng khiến tâm hồn xao xuyến, lạnh mà thấy càng hân hoan, vui vẻ.
Thành phố cũng có nắng nhưng sao tôi cảm thấy mùi nắng không được thoải mái như vậy, còn mưa sao lạnh lẽo quá. Đã bao nhiêu lần tự hỏi rốt cuộc khi nào lại được ngửi mùi nắng say mê đó, khi nào mới lại được nếm vị ngọt lạnh dịu nhẹ của những hạt mưa như thưở bình yên ấy. Thời gian cứ trôi, dòng đời không ngừng, và cuộc sống không ngừng tấp nập khiến tôi tạm thời quên đi. Nhưng cứ khi ngồi một mình lại không ngừng cảm thấy nhớ nhung quá.
Quê tôi là một vùng quê yên bình, cánh đồng nhẹ nhàng, rồi những con sông xuôi dòng âm thầm như thời gian trôi trong im lặng. Cái thời ấu thơ gắn chặt với nắng, dính liền với mưa thật quá đỗi vui vẻ. Tôi cùng những đứa trẻ cùng xóm cùng đón bình minh, rồi cùng nhau chờ tắt hoàng hôn, cùng nhau chào mưa đâu mùa... và cùng tạm biệt mùa mưa cuồi. Rồi những hôm tôi cùng ba ra đồng xem lúa, cái hương lúa cùng với hương nắng ngọt ngào, gió khẽ đưa khiến hai mùi hương tuyệt vời ấy hòa quyện vào nhau.

Mùi vị nắng mưa như là con đường dẫn lỗi tôi đi khắp quê hương, dẫn lối những mùa yêu thương quê hương ngọt ngào. Tôi nhớ lắm, yêu lắm cái cảm giác bình yên không cần bon chen ấy. Tôi lại nhớ nhung kỉ niệm về quê hương, không cần lo nghĩ, không cần đắn đo suy tư... chỉ cần im lặng và cảm nhận thôi. Và rồi trong phút chốc ấy, ta lại một lần nữa cảm thấy như đi hết quê hương, vậy nhưng vẫn còn đọng lại chút gì đó... khiến ta vấn vương mãi không thôi.
Trong tương lai không xa, tôi nhất định sẽ trở lại miền quê yêu dấu để tận hượng hết mùi vị ấy, và trong vô thức, tôi sẽ lại cảm thấy dựa dẫm vào quê hương như thưở nhỏ, dựa dẫm vào cái nơi tôi sinh ra và điểm bắt đầu đường đời của tôi...
Vào một ngày nào đó, ngồi bên cửa sổ chờ tắt nắng, nhâm nhi cốc cà phê và nghe những khúc nhạc ballad nhẹ nhàng và rồi ta lại chìm vào trong nỗi nhớ mùi nắng, khát vọng vị mưa của quê hương... Tiếng nhạc ngân lên du dương như đang nhẹ nhàng hỏi ta:
"Nhớ không?"
Và trong vô thức ta trả lời:
"Nhớ lắm! Mùi nắng vị mưa quê hương"
© Dương Thị Tố Linh – blogradio.vn






