Có người nói trên đời vốn tồn tại nhiều loại tình yêu: Có những kẻ may mắn tìm được nhau, có những kẻ chậm chân nên mãi là người đến sau và còn có những kẻ yêu đến dại khờ tim mà chẳng dám nói, cứ giữ khư khư tình cảm đơn phương ấy để rồi tự làm trái tim mình nhói cay. Thế nhưng, dường như, tớ lại thuộc tất cả những loại trên.
Là sinh viên đại học, sống xa gia đình, người thân, chỉ cần vài câu hỏi han quan tâm của cậu bạn cũng đủ để tớ vui sướng và rồi tưởng tượng đủ thứ.Vậy mà sự thật lại trớ trêu thay, cậu đã có bạn gái – một cô bạn lớn hơn cậu 2 tuổi. Nhiều khi vô tình gặp cậu tay trong tay với người thương, tớ phải cố ngăn dòng nước sắp trào khỏi khóe, cố nặn ra một nụ cười thật tươi trước mặt hai người. Có lẽ chẳng gì đau hơn việc san sẻ hạnh phúc của mình cho người khác cậu nhỉ? Mà cũng thật vô lí, hạnh phúc này vốn dĩ đâu phải của tớ mà nói tớ nhường cho người ta chứ. Khi yêu con người ta ích kỉ vậy đấy, cứ nghĩ mọi thứ là của mình để rồi lại oán thán, ghen tuông.
Ngày ngày, tớ vẫn gặp cậu, cậu vẫn quan tâm tớ như khi xưa, chúng ta vẫn giống những người bạn thân khác, chia sẻ niềm vui, nỗi buồn cùng nhau. Nhưng có lẽ, cậu sẽ mãi không biết, hoặc chăng cố tình không biết, tình cảm của tớ dành cho cậu, không phải giống như những người bạn. Tớ vẫn nhiệt tình làm chuyên gia tư vấn tình cảm cho cậu khi tình yêu của cậu gặp trục trặc. Tớ xót lòng khi nhìn cậu đau đớn vì người khác. Tớ đã từng ích kỉ khi muốn hai người chia tay nhau để tớ được đường đường chính chính bước vào trái tim cậu.
Đôi lúc, tớ muốn trốn tránh, thu mình vào vỏ ốc để quên đi cậu nhưng nào có thể…
Cũng có một vài người ngỏ ý thích tớ, nhưng trái tim tớ đâu thể mở rộng để hòa chung nhịp đập với họ nữa. Tớ cũng muốn nói với cậu là tớ yêu cậu lắm chứ nhưng tớ biết rằng yêu thương trao đi cũng sẽ chẳng được đáp trả đâu, nên tớ sẽ giữ lại tất cả cho riêng mình. Thế nên hãy cứ để tớ yêu cậu như thế nhé !
An Vy