Em đâu phải là công chúa để mãi chờ hoàng tử
Thứ Ba, 03/04/2018Hai mươi tuổi em không còn chờ đợi một hoàng tử. Bởi vì sẽ chẳng có chàng hoàng tử nào xuất hiện cả vì em đâu phải là công chúa. Em cũng chẳng còn mong mỏi một người hoàn hảo, một tình yêu trọn vẹn – bởi cuộc đời này làm gì có tuyệt đối. Tình yêu cũng chỉ là một loại cảm xúc của con người mà thôi.
Không còn tròn vẹn như ngày mười tám cũng chẳng còn ngây ngô như tuổi mười bảy, tuổi hai mươi thật dễ khiến em chơi vơi và chông chênh. Em đã thôi mơ mộng thứ tình cảm màu hồng như bộ phim Hàn dài tập. Cũng thôi ôm ngôn tình và tưởng tượng rằng một ngày đẹp trời nào đó hoàng tử đời em sẽ xuất hiện.
Hai mươi tuổi, em học cách điều khiển cảm xúc của bản thân mình. Ở cái tuổi ấy, chẳng còn quá trẻ để mơ mộng và thản nhiên với những mối quan hệ không tên. Em dẹp bỏ sự cầu toàn về mẫu người đàn ông lí tưởng đời mình, bỏ sự ích kỉ của bản thân, yêu là chỉ biết nhận mà chẳng chịu cho đi.
Hai mươi tuổi, em cũng chưa đến tuổi phải nghĩ về hôn nhân về gia đình. Em vẫn muốn là chính mình với tự do và sở thích của bản thân, tự do đặt chân mình để khám phá những vùng đất mới. Em lại càng không đủ khả năng để gánh vác trên đôi vai mình trách nhiệm của một nàng dâu thảo, một cô vợ hiền hay một bà mẹ thực thụ. Và hơn hết em cũng chưa sẵn sàng để hai chữ “trách nhiệm” thổi tắt dẫn ngọn lửa tuổi trẻ trong em.

Hai mươi tuổi, bước qua một đoạn tình cảm đau thương. Em học cách yêu bản thân mình trước khi bắt đầu yêu người khác. Đó là buông những gì cần buông, nhớ những gì cần nhớ. Đó cũng chính là từ bỏ những người đã không còn xem mình là một phần cuộc sống của họ, quên đi hết cả những thương tổn và hận thù. Bất kì sự tổn thương nào rồi thì cũng sẽ giúp chúng ta mạnh mẽ hơn trưởng thành hơn mà thôi.
Hai mươi tuổi em không còn chờ đợi một hoàng tử. Bởi vì sẽ chẳng có chàng hoàng tử nào xuất hiện cả vì em đâu phải là công chúa. Em cũng chẳng còn mong mỏi một người hoàn hảo, một tình yêu trọn vẹn – bởi cuộc đời này làm gì có tuyệt đối. Tình yêu cũng chỉ là một loại cảm xúc của con người mà thôi.
Những thứ tuyệt đẹp kia cũng mãi có trong sách vở mà thôi, chúng ta cần phải sống cuộc đời thực tế của mình chứ đừng sống mãi theo một mô típ người khác đã viết ra. Em không đợi một người buộc dây giày cho em, sẵn sàng hi sinh vì em, sẵn sàng bất chấp mưa gió để làm em vui nữa, tuổi hai mươi, em cần một người đủ vững chãi để em cảm thấy an yên trước bão tố cuộc đời!
Theo Phan Thiên Trang
Nguồn blogradio.vn






