Điều hối tiếc của thanh xuân
Thứ Tư, 09/09/2020Có hai chuyện làm em thấy nuối tiếc nhất, đó là sau này sẽ chẳng còn được gặp anh thường xuyên nữa và cho đến hôm nay em và anh vẫn chưa có tấm hình chụp chung nào cả.
Gửi anh, người em thích...
Bức thư này chắc anh sẽ chẳng bao giờ đọc được đâu, cũng sẽ chẳng bao giờ thấy được. Anh có biết rằng phía sau anh vẫn luôn có một con bé nhút nhát, âm thầm dõi theo anh không?
Chắc anh không biết đâu, nhưng em thật mong những lời viết lên đây anh sẽ vô tình đọc được.
Lễ bế giảng năm học kết thúc, có hai chuyện làm em thấy nuối tiếc nhất, đó là sau này sẽ chẳng còn được gặp anh thường xuyên nữa và cho đến hôm nay em và anh vẫn chưa có tấm hình chụp chung nào cả.
Anh biết không ? Em đã dành rất nhiều thời gian để suy nghĩ về anh và em. Em không biết mình thích anh nhiều bao nhiêu, chỉ biết là rất thích, rất thích. Em cũng biết, người anh thích chẳng phải là em. Anh bảo anh chưa quên được người cũ, kí ức về mối tình trước quá sâu khiến tim anh mệt rồi, anh không còn tin vào tình yêu nữa. Anh nói cho anh thời gian. Đương nhiên là được. Nếu người đó là anh, muộn một chút cũng không sao. Nếu cuối cùng có thể đi cùng nhau, lâu một chút cũng không thành vấn đề.
Anh biết không? Em là đứa cả thèm chóng chán, nhưng lại thích anh lâu đến như vậy. Em đã từng nghĩ, đó là cảm xúc nhất thời, là cảm xúc thoáng qua, nhưng hóa ra em sai rồi.
Anh từng nói anh chẳng có gì tốt cả, bảo em đừng thích anh, đừng quan tâm anh nữa. Anh chẳng biết được lúc đó em buồn như thế nào đâu, bởi thực ra câu nói đau lòng nhất không phải là "Anh không thích em" mà là "Đừng thích anh". Chẳng những anh không đáp lại tình cảm của em, mà đến cả quyền thích anh em cũng không được phép.
Năm dài tháng rộng, em không dám nói sẽ thích mình sẽ thích anh trong bao lâu, cũng không dám hứa hẹn sẽ thích anh một đời một khiếp. Nhưng em dám đảm bảo với anh, tình cảm em trao cho anh là thật lòng, không phải chỉ là mây gió thoáng qua, hoa nở chóng tàn...
Em biết anh không tin vào tình yêu, cũng chưa hoàn toàn tin em, nhưng anh à, nếu cứ một mực cho rằng tình yêu chỉ toàn giả dối, ai rồi cũng bỏ anh mà đi thì anh sẽ bị ám ảnh bởi nó. Vậy không quan trọng là anh đã trải qua những gì, quan trọng là anh có muốn tin vào chuyện quá khứ hay không? Nếu anh tin vào những điều đó, em thật không còn gì để nói với anh nữa. Còn nếu anh chọn không tin, thì anh có thể tin em không.
Người ta vẫn thường nói: "Đừng kiễng chân để yêu một người", nhưng em nguyện vì anh mà kiễng chân, chỉ mong anh có thể cúi đầu thích em một lần".
© Nhật Linh - blogradio.vn






