Tôi còn nhớ đó là vào một buổi chiều, sau giờ tan học, tôi đã hẹn gặp riêng bạn ấy để nói chuyện. Lúc đầu tôi chỉ định nói chuyện như hai người bạn bình thường nhưng khi đứng trước mặt Nam, người tôi như nóng lên, tim tôi đập nhanh hơn bình thường…Nói chung là cảm xúc rất khó tả.
Rồi một thời gian sau, chúng mình gặp nhau nhiều hơn, nói chuyện cũng thân mật với nhau hơn và bất ngờ hơn nữa là Nam học cùng đội trống với tôi. Cứ như vậy, tôi và Nam trở thành một đôi. Sự quan tâm, chăm sóc của Nam dành cho tôi làm tôi có cảm giác bình yên và hạnh phúc khi ở bên cậu ấy. Có một kỉ niệm in sâu trong tâm trí tôi mà tôi không thể quên được. Hôm đó, tôi quên chiếc ô trên phòng tập, tôi và Nam lên lấy thì bất ngờ Nam ôm chầm lấy tôi, hôn tôi. Tim tôi như ngừng đập vậy, thời gian như ngừng trôi khiến tôi không thể kiểm soát được cảm xúc của mình .
(Ảnh minh họa)
Rồi càng ngày Nam càng quan tâm đến tôi nhiều hơn, luôn luôn lắng nghe và chia sẻ cùng tôi những vui buồn trong cuộc sống, chúng tôi cùng giúp đỡ nhau trong học tập và luôn nguyện sẽ giúp cả hai cả học giỏi hơn. Đôi khi Nam cũng hay trách móc tôi vì không nghe lời cậu ấy nhưng tôi cũng biết Nam làm vậy vì cậu ấy yêu tôi. Tất nhiên,trong tình yêu không phải cái gì cũng hoàn hảo, đôi lúc cũng có những xích mích khiến cho tôi và cậu ấy cảm thấy buồn và có khoảng cách nhưng chúng tôi luôn đơn giản nghĩ rằng đó cũng chỉ là cách để xem hai chúng tôi có thực sự yêu nhau hay không mà thôi.
(Ảnh minh họa)
Đến bây giờ thì tôi và Nam bên nhau cũng đã được một năm rồi, thời gian không dài nhưng cũng không quá ngắn đủ để hai chúng tôi hiểu nhau hơn. Tôi muốn cám ơn cậu ấy vì đã đem lại cho tôi cảm giác được yêu thương, chăm sóc và bình yên khi bên cậu ấy. Nam như một món quà quý giá mà thượng đế đã mang lại cho tôi, giúp tôi ngày một trưởng thành hơn, tiến bộ và hoàn thiện bản thân nhiều hơn trong học tập và cuộc sống.
Thỏ Bông (Hà Nội)