Ban đầu tôi cũng không để ý gì cả, chỉ đơn thuần nghĩ đó là một cuộc điện thoại nhầm. 4 tháng trôi qua tôi bắt đầu để ý đến những tin nhắn anh hay gửi cho tôi, lúc thì quan tâm hỏi han tôi đã ăn cơm chưa? khi thì nhắc tôi ra ngoài trời lạnh nhớ mặc nhiều quần áo.Tôi dần cảm thấy sự chân thành của anh và không biết từ khi nào chúng tôi muốn dành cho nhau hai chữ yêu thương.
Trải qua 4 tháng nhắn tin qua lại, chưa một lần gặp mặt, dù đã thích nhau rồi nhưng vẫn bán tín bán nghi, không biết người kia thật sự như thế nào? Tôi tò mò về anh, không biết anh có phải là người tình cảm như trong những tin nhắn anh hay gửi cho tôi không, có đẹp trai không?...... Và rồi chúng tôi quyết định gặp nhau, tôi thật sự ngỡ ngàng khi anh nhìn thấy anh, một vẻ bề ngoài giản dị, không phải là người hoạt ngôn như tôi vẫn nghĩ. Anh nhút nhát, rụt rè và ít nói. Cả buổi ngồi café mà anh chỉ thỉnh thoảng nói vài câu, rồi cười và nhìn tôi với cái nhìn trìu mến.

Sau buổi gặp hôm ấy chúng tôi nhận lời yêu nhau và bắt đầu những ngày yêu như bao cặp đôi khác. Anh hơn tôi 1 tuổi nên cũng ra trường sớm hơn tôi 1 năm. Từ ngày anh đi làm, công việc như chiếm hết thời gian của anh dành cho tôi. Anh không còn thời gian đưa đón, quan tâm chiều chuộng nhiều tới tôi nữa. Tình yêu của anh chỉ dừng lại ở những tin nhắn vội, “em ăn chưa?”,”em đang làm gì thế?”, có khi tôi trả lời rồi anh cũng chẳng kịp nhắn lại mà vội vã lao vào công việc. Bây giờ đây tôi cảm thấy thiếu thốn tình cảm vô cùng. Liệu anh có hiểu tôi yêu anh và cần anh tới mức nào? Những lúc tôi định tâm sự với anh thì lại là lúc anh gác lại mệt mỏi của ngày dài để chìm vào giấc ngủ. Cũng có khi tôi giận dỗi nói anh không quan tâm nhưng anh cũng chỉ nựng tôi vài câu rồi đâu lại vào đấy ? Phải chăng anh không còn yêu tôi nữa hay tình yêu với anh bây giờ chỉ trôi đi như một thói quen?
Tôi phải làm sao để chúng tôi có thể yêu nhau nhiều như trước đây?
Q.G (Hà Nội)