Vì đâu nên nỗi? Thứ Năm, 15/07/2021, 09:04
Em chào các anh chị, Em lần đầu tiên, biết đến trang web này. Với mong ước, có thể được chia sẻ, được tư vấn, khi em tuổi đời còn nhiều non nớt. Và hơn hết, em muốn giải bày và tha thiết mong các anh chị, đăng trọn vẹn bài viết dưới đây của em lên chuyên mục Câu chuyện của tôi. Vì em muốn viết để nhân vật ấy có thể đọc thấy nó. Vì em mong có thể được nhẹ lòng, mà buông quá khứ xuống... Mong các anh chị có thể xem xét, giúp em. Em xin cảm ơn các anh chị đã đọc thư của em... " Gửi anh, VHT ! Quá khứ vẫn làm em đau, những nỗi đau ấy không biết đã bao lần khiến em dằn vặt, trái tim như muốn nghẹt thở, với niềm riêng, vết thương hằn sâu bao năm nhưng em chưa bao giờ quên được. Những thói quen khi anh và em bên nhau vụt lên trong mắt em, trong những câu chuyện hết sức thường ngày giữa vòng xoay của các mối quan hệ, trong bữa cơm hay trong những hình ảnh quen thuộc em vô tình bắt gặp. Em như thấy chính mình trong câu nói tình cờ em đọc được trên Blog Radio: “Đau đớn không phải là mất đi ai đó, niềm đau lớn nhất có lẽ là nỗi ám ảnh của quá khứ, của thói quen, của những gì đã có cùng nhau.” Người ta nói, chỉ có thời gian mới hiểu được tình yêu. Nên phải chăng, chúng ta quen nhau chỉ ít tháng nên anh có thể nhẫn tâm với em đến thế? Hay em đã làm gì sai mà khiến anh hận em đến thế?! Em chưa bao giờ trách anh, vẫn cầu mong cho anh được hạnh phúc. Nhưng trái tim em, vẫn chưa bao giờ cảm thấy được nhẹ lòng, nỗi ám ảnh quá khứ về anh, luôn khiến em chưa bao giờ nguôi được câu hỏi: “Tại sao anh lại đối xử với em như vậy?!” dù đã hơn 2 năm trôi qua... Chúng ta gặp nhau, quen biết nhau do duyên khi trao tráp quả, mình cùng nhìn thấy nhau, cùng bất ngờ, cùng cười tươi khi ánh đèn sân khấu được mở bừng sáng mở lên ở Tiamo. Em, cô gái đã trải qua những tổn thương, mất niềm tin vào điều gọi là phép màu, là tình yêu, dù luôn cố gắng sống chân thành. Nên em đã bao lần thẳn thắng nói rõ và từ chối lời tỏ tình nơi anh, ngay cả khi em nói em còn thương người yêu cũ, nhưng anh vẫn bày tỏ mong ước có em cùng anh đi bên đời. Nhưng anh vẫn luôn bên cạnh, cố gắng, và mong có thể chứng minh cho em thấy anh thật sự thương em. Em thậm chí kể cho anh nghe, em đã từng thương, mù quáng đến mức, em tin người ta là người tốt. Nên khi họ đột nhiên nói em là cô gái ích kỷ, sống phải có tâm, phải biết yêu thương đồng loại, chỉ để làm cái cớ chia tay. Em đã đau đớn, tự dằn vặt chính mình, gần 2 năm, mới dần nguôi ngoai. Cho đến khi anh đến. Em như con nhím, xù lông để tự bảo vệ mình vì em sợ bị tổn thương lần nữa... Và vì em muốn biết anh có kiên nhẫn với em không? Thời gian qua đi, em vì chân thành của anh, trái tim dần cảm thấy được sưởi ấm. Em, cô gái đã từng chịu nhiều tổn thương từ gia đình khi còn bé, luôn khát khao có được một gia đình nhỏ thật sự thuộc về mình, không cần to, nhưng nhất định phải đủ ấm, tự nguyện từ cả hai phía. Em bắt đầu mong ước phép màu sẽ đến với mình, em bắt đầu muốn cho anh và chính em, một cơ hội để tìm hiểu nhau. Những ngày ở trường có lễ hội, trời tối, hết xe buýt, anh không ngại đi làm về mệt, chạy lên đón em về, quan tâm chăm sóc, sợ em mệt. Cuối tuần, anh chạy về nhà, đón em lên, trời mưa to, anh choàng áo mưa cho em thật kỹ, sợ em bị ướt, lo em lại bệnh. Em bảo anh mua thêm áo mưa, vì sợ anh ghé nhà đón em, anh ta cũng lại tới, vì anh ta là bạn thân của anh trai em, khi quen anh ta, cả nhà không ai biết, những tổn thương anh ta gây ra cho em, em một mình đối mặt, em sợ khi anh đến, anh ta lại nghĩ và nói không tốt về anh..( Vì anh ta rất khéo che đậy nên rất được lòng mẹ em..) Như cái cách anh ta đã từng như một ác ma đối xử với em.. Những lần, em bệnh, anh sau giờ làm, lo lắng, tất tả, mua thuốc mua món ăn em thích đem qua cho em. Em bệnh, không đi xe buýt đi dạy được, anh dù rất mệt vì công việc, vẫn cố gắng dậy sớm chạy hơn 40 phút từ nhà trọ anh, qua chở em đi làm, anh chở em đi truyền nước, cấp cứu, em sốt cao, anh thức cả đêm chăm sóc. Tất cả, tất cả những điều anh đã làm cho em, vì em, em đều nhớ, trái tim đều khắc ghi. Nhưng lí trí luôn lo sợ, không dám tin, nên em đôi lúc em tỏ ra là cô gái bướng bỉnh, mong được anh yêu chiều hơn, vì một lí do, em sợ một ngày nào đó, anh sẽ rời xa em, như cái cách, người ta đã làm em tổn thương như không có tận cùng. Em càng sợ những hệ lụy hôn nhân xung quanh mình, chỉ vì sự gia trưởng, mà mẹ em, chị gái em, rồi mợ em, em chứng kiến tất cả những lần họ bị bạo hành từ tinh thần lẫn thể xác. Càng làm em sợ, sợ mình sẽ bị như họ, nên em rất sợ bắt đầu một mối quan hệ, sợ quen ai đó, sợ kết hôn... Em chỉ biết quan tâm lo lắng cho anh trong âm thầm, từng món quà, từng chiếc áo, em tìm chọn tặng anh, như lời cảm ơn từ tận trái tim mình, mỗi khi em lãnh lương. Anh hỏi em, anh chỉ là một người công nhân nghèo. Sau này, em có chấp nhận từ bỏ tất cả nơi Sài thành, về quê sống cùng anh kokhông? Chẳng phải, em đã trả lời anh: Khi đã thương một người thì em chấp nhận từ bỏ tất cả cùng về quê với người ấy, sao anh? Em luôn trân quý giá trị lao động, em chưa bao giờ phân biệt giữa một người công nhân và một giám đốc. Vì như Thầy em đã dạy, nếu như không có các cô bác vệ sinh môi trường, trồng cây, thì làm sao thành phố có đường xá xanh sạch để mọi người đi qua mỗi ngày. Và vì với em, giá trị nhân cách, sống biết nghĩa trước sau, mới là đều quan trọng. 23h đêm em sốt cao 40 độ, anh chạy qua kí túc xáktx chở em đi cấp cứu. Anh có biết, khi ngồi sau xe anh, em đã nghĩ gì kokhông? Em khi đó đã kokhông còn muốn thử thách anh nữa. Em khi đó, đã tin anh thật lòng thương em. Em khi đó tự nói với mình : “Con cầu mong mau hết bệnh. Đi cấp cứu về. Con sẽ nói anh ấy nghe. Con sẽ quên người thương. Con nguyện ý cùng anh ấy đi bên đời nhau.” Ngày anh chở em về, sau khi nhập viện cấp cứu, anh nói, mẹ ở quê bệnh nặng, kêu anh về gấp. Em lo, dặn anh khi nào về tới, nhớ nhắn tin để em yên tâm. Em cố gắng mau hết sốt, đợi anh lên, với bao dự định, cùng anh dọn dẹp nhà trọ nơi anh ở, đợi em lãnh lương, em muốn mua cho anh cái nệm, cái mền, cái gối mới, những vật dùng mới, khi rảnh qua nấu cho anh bữa cơm với những món anh thích,.... Khi em bệnh sốt, em mới biết nơi anh trọ thiếu thốn như thế nào. Em càng thương anh nhiều hơn, muốn được cùng anh đồng cam cộng khổ hơn. Nhưng anh im lặng, em gọi bao nhiêu cuộc gọi anh cũng kokhông nhắc máy. Hai ngày sau, anh nghe máy, anh nói đang theo cha qua Trà Vinh bỏ quả cưới. Em lặng người, bất an, như sét đánh bên tai. Anh nói em hãy yên tâm, khi nào anh lên, anh nói rõ cho em hiểu. Những ngày sau anh lại im lặng, em đau, khóc, nhắn tin hỏi anh. Anh tự sỉ vả chính mình, chửi mắng mình thậm tệ. Mong em tha thứ, rằng bên hiếu bên tình, cha mẹ già yếu bắt anh phải dọn về quê sống và cưới vợ. Anh xin lỗi em ! ... Em đau, nức nở, òa khóc như một đứa trẻ khi đọc tin nhắn anh gửi. Em tự trách sao cuộc đời em lại nhiều lận đận như thế? Em đau tự hỏi mình đã làm gì sai, đã gây tội gì với ai mà yêu thương chân thành lúc nào cũng đột ngột biến mất, khi ngỡ đã nắm trong tay, khi mà đã hạnh phúc nghĩ rằng cuối cùng sau bao cố gắng, chân thành, yêu thương với đời, với người, mình cũng đã được đền đáp xứng đáng. Nhưng em không trách anh, em đã nghĩ do duyên anh, phận em. Nên em chấp nhận để anh đi, sau khi đã cố thuyết phục anh cùng em về quê xin ý cha mẹ anh. Phần tiền 1.5tr mà ngày trước, mỗi lần anh chở em đi khám bệnh, lúc đó mẹ em kêu gửi lại anh, vì mẹ cũng biết lương công nhân của anh, cũng khó khăn, nhưng anh nhất quyết không lấy. Em đã nghĩ tương lai, em có thể dùng cả cuộc đời bên anh, yêu thương anh, chăm sóc anh và cảm ơn anh theo những cách khác. Thế nhưng,.. tương lai đó không bao giờ đến ! Nên khi chia tay, em lặng lẽ, gửi qua chuyển phát Viettel cho anh. Vì em không muốn nợ ai đó điều gì. Và vì em cũng biết, anh còn nhiều khó khăn phải lo. Em không muốn anh thêm gánh nặng. Những ngày sau đó, những tin nhắn, cuộc gọi nói nhớ em từ anh mỗi tối khuya, khi anh say. Em chọn im lặng, không trả lời. Vì em muốn rõ ràng trong từng mối quan hệ. Dù em khi đó, cũng rất nhớ anh...Nhưng vì mình đã chia tay, em kokhông muốn làm vợ sắp cưới của anh buồn. Vì chỉ có ai trải qua tổn thương, mới hiểu nó đau như thế nào. Đến ngày cuối tháng được lãnh lương, em theo dự định, đi chọn từng món quà cưới. Vì em mong, ít nhất, anh được hạnh phúc, dù hạnh phúc ấy, không dành cho em. Đến tận bây giờ, mỗi lần vô tình nhìn thấy những món đồ đó, em lại tự trách sao em lại ngu ngơ đến thế?! Vì món quà chưa kịp trao anh. Thì đúng một tuần sau, tại nơi em đợi xe buýt để đi dạy, Ông Trời như xui khiến muốn em nhìn thấy, nên em lỡ xe buýt dù chỉ mấy giây, mấy giây sau, em nhìn thấy anh từ nơi em ở trọ, dắt xe bước ra, chở cô gái khác. Anh thấy em, xem em như chưa từng tồn tại, vội lên xe chạy đi. Còn em, đứng bất động, không thể tiến lại hỏi anh được, em như không dám tin vào mắt mình, người con trai đã nói mong có em cùng đi bên đời đây sao? Đã tạm biệt em, dọn về quê, cưới vợ theo ý mẹ cha đây sao? Còn cô gái ấy, cứ ngoái lại nhìn em với một thắc mắc? Tại sao vậy anh? Sao anh lại đối xử với em như thế? Em chưa bao giờ bắt ai đó phải yêu thương mình. Em cũng chưa bao giờ làm điều gì sai trái với ai. Ngay cả khi, từng có người nói thương em, theo đuổi em, đến khi quen nhau, em phát hiện ra, họ đã có người yêu. Em cũng lặng lẽ cắt đứt, không muốn bất kỳ phải tổn thương. Bao lâu rồi, em vẫn mãi chưa thể thoát ra được nỗi ám ảnh của quá khứ đó, em ước em có thể quên anh đi, quên tất cả những vết thương em đã cố gắng chân thành vun đắp đi, mà sống cuộc đời thật sự thuộc về em. Nhưng trái tim em vẫn còn đau lắm anh. Em là cô gái đã nghĩ: “Chỉ cần sống lương thiện. Trời xanh sẽ tự an bài.” Nên em chưa bao giờ, bắt ai đó phải yêu mình, phải thương mình. Vì tình yêu là tự nguyện từ cả hai phía. Em cũng chưa bao giờ bắt anh phải yêu em mà? Tại sao anh không nói cho em biết anh muốn chia tay, vì...hàng ngàn lí do nào đó????? Tại sao anh lại khiến em sốc, tổn thương đến thế?! Cuộc sống là những điều bất ngờ phía trước. Hôm nay gặp nhau. Nhưng chẳng ai biết trước được. Mai sau, chuyện gì sẽ xảy ra? Em đã từng muốn, từng cố gắng, quên tất cả. Để sống tiếp cuộc đời mình. Nhưng em vẫn mãi còn day dứt khôn khuôi. Có lẽ anh sẽ không bao giờ hiểu được nỗi đau ấy như thế nào? Chia tay anh. Như thêm một cú sốc em phải mang bên đời, trong những biến cố trước đó. Em cố gắng đi dạy, cố gắng vượt qua. Nhưng bệnh trầm cảm nặng hơn. Rồi em phát hiện mình bị khối u. Anh có biết trong ngần ấy năm từ tuổi thơ tổn thương, tất cả em đều phải đối mặt một mình, bước qua những điều đó một mình kokhông? Nhưng có lẽ vì em cũng cố chấp. Nên mặc mỗi khi, có ai đó nói thương em, nói muốn dùng vật chất để chăm lo cho em. Em đều xin từ chối. Em không muốn đem tình yêu của mình ra bán! Em cố gắng đi dạy thêm gần 1 năm. Đến tháng 4/2018, không chịu đựng được nữa. Cảm thấy không thể chăm sóc thật trọn vẹn cho tụi nhỏ được nữa. Em buộc phải xin nghỉ dạy. Vì trẻ nhỏ như trang giấy trắng, lứa tuổi lần đầu đến trường. Em không thể là cô giáo luôn vui tươi, trò chuyện thật nhiều với tụi nhỏ được nữa. Em cũng không thể chạy lại vỗ về, nói thật nhiều, để che chở tụi nhỏ được nữa. Vì khi đó, em chỉ biết im lặng, thu mình lại, vì vết thương bị đánh ngày nhỏ ám ảnh, cả những vết thương tình cảm xuất hiện... Đến tận hôm nay, nhiều lần em tự hỏi? Liệu sau này, em có thể bắt đầu lại với nghề Giáo mà mình đã ước mơ, đã phấn đấu học tập thật tốt, với bảng điểm, thành tích hoạt động tình nguyện không? Em muốn viết, muốn dùng ngòi bút của chính mình, để chứng minh cho bản thân em. Cho những năm tháng, em đã chân thành yêu thương với đời, với người. Cầu chúc anh được hạnh phúc. Có lẽ, không phải lúc nào, sau cơn mưa cũng sẽ có cầu vồng phải không anh?
Nữ, 1991, TP Hồ Chí Minh
Bạn thân mến.
Tâm sự bạn trẻ 360 cảm ơn bạn đã gửi chia sẻ của mình về cho chúng tôi. Qua những gì bạn đã chia sẻ, chúng tôi phần nào hiểu được hiện tại có lẽ lúc này bạn đang âm thầm gắng chịu một nỗi đau mà không thể ai cũng dễ dàng nhận thấy được, cảm giác bây giờ của bạn có thể rất cần một người hiểu, một người tâm sự cùng bạn. Và chúng tôi thật sự cảm ơn bạn đã tin tưởng và lựa chọn Tâm sự bạn trẻ 360 để gửi gắm nỗi niềm của mình. Sau đây chúng ta sẽ cùng chia sẻ vấn đề của bạn nhé.
Theo bạn, bạn nghĩ thời gian đối với một người như thế nào? Chúng ta sẽ được gì và mất gì khi thời gian qua đi? Khi yêu chúng ta có nên hết mình vì tình yêu hay không? Bạn nghĩ sao khi có quan điểm cho rằng cách nhìn nhận vấn đề của mỗi người sẽ là điều quyết định đến tâm trạng hạnh phúc hoặc đau khổ của người đó?
Qua những gì bạn đã chia sẻ, chúng tôi phần nào hiểu được bạn phải chịu áp lực từ rất nhiều phía: gia đình, công việc và tình yêu. Gia đình nơi mà mỗi khi chúng ta cảm thấy mệt mởi bế tắc với những bộn bề cuộc sống bên ngoài, để rồi nhớ lại những kỉ niệm cùng quây quần vui vẻ với các thành viên trong nhà để phần nào đó giúp xoa dịu những lắng lo hiện tại trong lòng. Tuy nhiên với một số người, mỗi khi nhớ đến lại làm khiến họ buồn nhiều hơn, suy nghĩ nhiều hơn.
Cũng có lẽ bởi vì thiếu đi tình thương, sự gần gũi giữa các thành viên trong nhà mà khi lựa chọn sự nghiệp cho bản thân bạn đã chọn ngành giáo viên mầm non, với mong muốn trao đi những tình cảm chân thành nhất đến với những đứa trẻ ngây thơ, tinh khiết ấy và một phần nào khiến tâm hồn mình được chở che, thoải mái và bình yên hơn. Nhưng có lẽ cuộc sống bắt đầu thử thách bạn khi mà bạn không thể đứng nhìn những đứa trẻ bị bạo hành hằng ngày và đã đứng ra để bảo vệ bằng sự chân thành nhất của mình thì cũng đồng nghĩa với việc là công việc mà bạn hiện gắn bó phải tạm dừng. Sau những thử thách mà cuộc đời đã mang đến cho bạn, có lẽ tình yêu là điều cần để khiến trái tim bạn bình yên trở lại, nhưng rồi tình yêu ấy lại không được như ý. Bạn ạ, bạn biết không, trên thế giới này chẳng có điều gì là chắn chắn trừ phi nó đã thành hiện thực. Trong tình yêu cũng vậy chúng ta không đoán trước được điều gì. Không chỉ bạn, không ít bạn gái khác cũng ở trong tình huống tương tự như bạn. Bạn là một cô gái luôn hết mình vì tình yêu, điều đó chẳng có gì là sai. Hai mối tình qua đi để lại trong bạn rất nhiều nỗi buồn nhưng đừng vì nó đeo bám bạn mà bạn sợ không dám mở lòng cho bất kỳ ai và khiến bạn không thể quên đi. Ai đó đã từng nói rằng “tình yêu là bể khổ”, qua được bể khổ thì mới biết thế nào là yêu. Chắc hẳn hiện giờ lòng bạn rất đau, những kỉ niệm buồn bủa vây lấy bạn nhưng bạn hãy bình tâm và suy nghĩ thật kỹ, dùng lý trí để ngự trị con tim. Có hai điều Tâm sự bạn trẻ 360 cần bạn nhớ: thứ nhất cuộc đời này không ai thương bạn vô điều kiện bằng chính bản thân bạn, điều thứ hai: không có nỗi đau nào là không thể vượt qua chỉ cần bạn đủ bản lĩnh. Thân thể này là do cha mẹ sinh ra, cuộc sống này cũng do cha mẹ tạo ra cho bạn vì vậy hãy sống thật tốt với những gì mà bạn mong muốn làm cho những người đã bỏ rơi bạn phải hối tiếc vì không lựa chọn bạn bên cạnh họ, bạn không được phép để bất kỳ ai chà đạp hay làm tổn thương bạn.
Có thể những thử thách mà cuộc đời mang đến cho bạn nhiều hơn những người khác nhưng chấp nhận, vượt qua hay bi lụy buồn bã là ở nơi bạn. Bản chất của sự việc xảy ra không quan trọng bằng chính cách bạn đón nhận nó như thế nào. Có những lúc nụ cười không phải lúc nào cũng đi cùng với niềm vui và nước mắt chưa thể nói lên điều tuyệt vọng. Chẳng có yếu tố khách quan nào có thể mang lại cho chúng ta một cuộc sống hạnh phúc hay một ngày tốt đẹp, mà chỉ có cách nhìn của mình mới quyết định sự cảm nhận hạnh phúc hay thành công trong cuộc sống mà thôi. Những điều không như mong đợi của bản thân là nỗi đau khổ triền miên hay là điều may mắn cần phải có để bản thân trưởng thành hơn - điều đó tùy thuộc vào thái độ của chúng ta và những gì chúng ta sẽ làm tiếp theo! Với cùng một bối cảnh, mỗi người sẽ có lựa chọn khác nhau. Sống chìm trong tuyệt vọng hay tìm cách thay đổi nó, điều này tùy thuộc vào lựa chọn của bạn! Bạn nghĩ sao về chia sẻ này?
Trên đây là những chia sẻ của Tâm sự bạn trẻ 360 gửi đến bạn, mong rằng nó sẽ giúp một phần nào đó những lo lắng của bạn. Nếu bạn còn điều gì thắc mắc muốn được giải đáp, bạn hãy gửi thư về cho chúng tôi, chúng tôi rất sẵn sàng lắng nghe chia sẻ của bạn.
Chúc bạn sức khỏe!
Tâm sự bạn trẻ 360
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- Ra dịch nâu sau khi quan hệ có sao không? Thứ Ba, 05/03/2024, 00:00
- Khả năng lây nhiễm bệnh tình dục Thứ Sáu, 16/02/2024, 00:00
- Ngực phát triển không đều? Thứ Ba, 30/01/2024, 00:00
- Tự ti về bản thân Thứ Hai, 22/01/2024, 00:00
- Liệu mình có thai hay đó là sự thay đổi của cơ thể khi sắp đến chu kỳ kinh nguyệt Thứ Hai, 15/01/2024, 00:00
- Cảm thấy chán nản, mệt mỏi nhưng không hiểu vì sao Thứ Hai, 08/01/2024, 00:00
- Em có phải đồng tính hay không? Thứ Hai, 01/01/2024, 00:00
- Có bình thường không khi bản thân nghĩ nhiều về sex Thứ Hai, 25/12/2023, 00:00
- Vợ chồng ít gần gũi Thứ Hai, 18/12/2023, 00:00
- Lo sợ chuyện mình thích 1 người sẽ bị bạn cùng lớp tiết lộ ra ngoài Thứ Hai, 04/12/2023, 00:00
Các tin khác
- Người ta sợ thất bại, còn em bị chứng "sợ thành công". Em phải làm sao? Thứ Năm, 08/07/2021, 09:26
- Bệnh tóc bạc sớm có chữa được không? Thứ Năm, 01/07/2021, 10:01
- Gel bôi cho nam giới Thứ Năm, 24/06/2021, 09:22
- Sinh con muộn liệu đứa bé có phát triển bình thường? Thứ Năm, 17/06/2021, 00:00
- Xem phim đen từ khi còn nhỏ thì ảnh hưởng đến sức khoẻ tình dục khi trưởng thành không? Thứ Năm, 10/06/2021, 00:00
- Làm sao để em có thể dừng lại? Thứ Năm, 03/06/2021, 00:00
- Người ta sợ thất bại, còn em thì bị chứng “sợ thành công”. Em phải làm sao? Thứ Ba, 16/03/2021, 00:00
- Bệnh tóc bạc sớm có chữa được không ạ? Thứ Sáu, 27/11/2020, 08:44
- Về gel bôi cho nam giới Thứ Sáu, 20/11/2020, 09:00
- Phụ nữ sinh muộn có ảnh hưởng đến sự phát triển của đứa trẻ sau này không? Thứ Sáu, 13/11/2020, 07:50
- Xem phim đen từ khi còn nhỏ thì ảnh hưởng đến sức khỏe tình dục khi trưởng thành không? Thứ Sáu, 06/11/2020, 09:19
- Bị bố bắt cặp bồ với gay Thứ Sáu, 30/10/2020, 09:02