Thư tư vấn
Phải làm gì khi ba mẹ không đồng ý cho quen bạn trai?
Xin chào Tâm sự bạn trẻ 360. Em có 1 vấn đề nan giải là em đã quen bạn nam được khoảng 2 tháng nhưng chưa cho ba mẹ biết. Không phải em giấu gì, chỉ là em...
Nỗi băn khoăn về tình cảm và mối quan hệ với bạn trai Thứ Năm, 02/09/2021, 00:00
Tình yêu với giảng viên đại học Thứ Năm, 26/08/2021, 00:00
Lo lắng bị nhiễm HIV và các bệnh lây truyền qua đường tình dục Thứ Năm, 29/07/2021, 09:23
Thưa chuyên gia, trong trường hợp mình đi khách sạn, ngồi ghế hoặc nằm mà không mặc đồ, và khách sạn đó vệ sinh kém, ghế và giường còn dính dịch sinh dục (tinh dịch của nam hoặc nước nhờn của nữ) của người bệnh thì mình có nguy cơ nhiễm HIV và các bệnh tình dục khác không. Tương tự trong trường hợp mình đi bơi mà trong hồ bơi có dịch sinh dục của người bị bệnh thì mình có bị lây nhiễm không?
Nam 1988, TP Hồ Chí Minh
Yêu lại từ đầu Thứ Năm, 22/07/2021, 09:28
Chào TSBT, Mình và người yêu đã đi đến giai đoạn chuẩn bị đám cưới thì cô ấy chủ động dừng lại. Lý do là mình quá chi ly, tính toán trong cuộc sống và mẹ chồng không thích. Xin nói rõ là trước đây, mẹ mình cũng rất thích cô ấy. Nhưng có một lần cô ấy gợi ý đổ bánh xèo cùng ăn nhưng không nói rõ là chỉ biết làm vài bước thôi, hôm đó cũng quên mua vài món vật liệu khi đến nhà làm mẹ mình phải đi ra chợ 2 lần để mua. Sau lần đó, bà đánh giá bạn gái là người khá liều lĩnh, lời nói không đi đôi với hành động. Còn cô ấy sau đó cũng nói lại với mình là mẹ mình nói cũng biết đổ bánh xèo nên cô ấy mới dám làm. Sự việc càng trầm trọng hơn khi bên nhà gái định đãi 15 bàn trong khi nhà trai chỉ có 3 bàn. Mẹ mình là người hướng nội và sống nội trợ đã lâu nên lo sợ nhà gái không kiểm soát nổi số lượng khách mời, sẽ bị lỗ nên đề nghị giảm số bàn bên đó lại. Nhà gái hiểu ý và cũng giảm xuống còn 13 bàn nhưng mẹ mình vẫn thấy đó là nhiều, bên nhà gái thấy vậy thì bực lên, nói sao nhà trai lại can thiệp vào chuyện khách khứa bên họ. Họ cũng đã lượng sức mình mới dám mời như vậy. Mình đã hết sức nói với 2 bên thì mới tạm đồng ý. Nhưng lý do chính mà cô ấy đưa ra để hủy hôn là từ phía mình: Mình thì không vướng vào cafe, thuốc lá, bia rượu, gái gù... sống rất nghiêm chỉnh. Nhưng về khoản quan tâm, thể hiện tình cảm thì rất vụng về. Có đôi khi mình thấy thế là đủ thể hiện nhưng có lẽ phía nữ thì cảm nhận không như thế. Cho nên dần dần cô ấy đã mất tình yêu và thấy chỉ còn là tình bạn. Trong quá trình quen nhau, đúng là cô ấy cũng đã vài lần nhắc nhở nhưng không hiểu sao mình vẫn vô tâm bỏ qua, vì cho rằng đó là lời càu nhàu làm nũng mà thôi. Sau khi biết điều đó, mình cố níu kéo và cả 2 đều khóc với nhau rất lâu. Mình cảm nhận được cô ấy vẫn còn chút tình cảm. Nên chỉ vài tiếng sau khi ra về, cô ấy nhắn tin bảo sẽ mở lòng cho mình "yêu lại từ đầu". Đây là người con gái mà mình đã lựa chọn rất lâu mới gặp và cũng đầy ắp kỷ niệm 2 năm qua. Nên mình thật sự không muốn mất. Tuy nhiên, cảm giác của mình bây giờ khá chán chường và mông lung, cảm thấy có phần tình cảm bị hiểu lầm. Mong TSBT hãy cho mình một lời khuyên hữu ích. Cảm ơn.
Nam 1988, Nam Định
Vì đâu nên nỗi? Thứ Năm, 15/07/2021, 09:04
Em chào các anh chị, Em lần đầu tiên, biết đến trang web này. Với mong ước, có thể được chia sẻ, được tư vấn, khi em tuổi đời còn nhiều non nớt. Và hơn hết, em muốn giải bày và tha thiết mong các anh chị, đăng trọn vẹn bài viết dưới đây của em lên chuyên mục Câu chuyện của tôi. Vì em muốn viết để nhân vật ấy có thể đọc thấy nó. Vì em mong có thể được nhẹ lòng, mà buông quá khứ xuống... Mong các anh chị có thể xem xét, giúp em. Em xin cảm ơn các anh chị đã đọc thư của em... " Gửi anh, VHT ! Quá khứ vẫn làm em đau, những nỗi đau ấy không biết đã bao lần khiến em dằn vặt, trái tim như muốn nghẹt thở, với niềm riêng, vết thương hằn sâu bao năm nhưng em chưa bao giờ quên được. Những thói quen khi anh và em bên nhau vụt lên trong mắt em, trong những câu chuyện hết sức thường ngày giữa vòng xoay của các mối quan hệ, trong bữa cơm hay trong những hình ảnh quen thuộc em vô tình bắt gặp. Em như thấy chính mình trong câu nói tình cờ em đọc được trên Blog Radio: “Đau đớn không phải là mất đi ai đó, niềm đau lớn nhất có lẽ là nỗi ám ảnh của quá khứ, của thói quen, của những gì đã có cùng nhau.” Người ta nói, chỉ có thời gian mới hiểu được tình yêu. Nên phải chăng, chúng ta quen nhau chỉ ít tháng nên anh có thể nhẫn tâm với em đến thế? Hay em đã làm gì sai mà khiến anh hận em đến thế?! Em chưa bao giờ trách anh, vẫn cầu mong cho anh được hạnh phúc. Nhưng trái tim em, vẫn chưa bao giờ cảm thấy được nhẹ lòng, nỗi ám ảnh quá khứ về anh, luôn khiến em chưa bao giờ nguôi được câu hỏi: “Tại sao anh lại đối xử với em như vậy?!” dù đã hơn 2 năm trôi qua... Chúng ta gặp nhau, quen biết nhau do duyên khi trao tráp quả, mình cùng nhìn thấy nhau, cùng bất ngờ, cùng cười tươi khi ánh đèn sân khấu được mở bừng sáng mở lên ở Tiamo. Em, cô gái đã trải qua những tổn thương, mất niềm tin vào điều gọi là phép màu, là tình yêu, dù luôn cố gắng sống chân thành. Nên em đã bao lần thẳn thắng nói rõ và từ chối lời tỏ tình nơi anh, ngay cả khi em nói em còn thương người yêu cũ, nhưng anh vẫn bày tỏ mong ước có em cùng anh đi bên đời. Nhưng anh vẫn luôn bên cạnh, cố gắng, và mong có thể chứng minh cho em thấy anh thật sự thương em. Em thậm chí kể cho anh nghe, em đã từng thương, mù quáng đến mức, em tin người ta là người tốt. Nên khi họ đột nhiên nói em là cô gái ích kỷ, sống phải có tâm, phải biết yêu thương đồng loại, chỉ để làm cái cớ chia tay. Em đã đau đớn, tự dằn vặt chính mình, gần 2 năm, mới dần nguôi ngoai. Cho đến khi anh đến. Em như con nhím, xù lông để tự bảo vệ mình vì em sợ bị tổn thương lần nữa... Và vì em muốn biết anh có kiên nhẫn với em không? Thời gian qua đi, em vì chân thành của anh, trái tim dần cảm thấy được sưởi ấm. Em, cô gái đã từng chịu nhiều tổn thương từ gia đình khi còn bé, luôn khát khao có được một gia đình nhỏ thật sự thuộc về mình, không cần to, nhưng nhất định phải đủ ấm, tự nguyện từ cả hai phía. Em bắt đầu mong ước phép màu sẽ đến với mình, em bắt đầu muốn cho anh và chính em, một cơ hội để tìm hiểu nhau. Những ngày ở trường có lễ hội, trời tối, hết xe buýt, anh không ngại đi làm về mệt, chạy lên đón em về, quan tâm chăm sóc, sợ em mệt. Cuối tuần, anh chạy về nhà, đón em lên, trời mưa to, anh choàng áo mưa cho em thật kỹ, sợ em bị ướt, lo em lại bệnh. Em bảo anh mua thêm áo mưa, vì sợ anh ghé nhà đón em, anh ta cũng lại tới, vì anh ta là bạn thân của anh trai em, khi quen anh ta, cả nhà không ai biết, những tổn thương anh ta gây ra cho em, em một mình đối mặt, em sợ khi anh đến, anh ta lại nghĩ và nói không tốt về anh..( Vì anh ta rất khéo che đậy nên rất được lòng mẹ em..) Như cái cách anh ta đã từng như một ác ma đối xử với em.. Những lần, em bệnh, anh sau giờ làm, lo lắng, tất tả, mua thuốc mua món ăn em thích đem qua cho em. Em bệnh, không đi xe buýt đi dạy được, anh dù rất mệt vì công việc, vẫn cố gắng dậy sớm chạy hơn 40 phút từ nhà trọ anh, qua chở em đi làm, anh chở em đi truyền nước, cấp cứu, em sốt cao, anh thức cả đêm chăm sóc. Tất cả, tất cả những điều anh đã làm cho em, vì em, em đều nhớ, trái tim đều khắc ghi. Nhưng lí trí luôn lo sợ, không dám tin, nên em đôi lúc em tỏ ra là cô gái bướng bỉnh, mong được anh yêu chiều hơn, vì một lí do, em sợ một ngày nào đó, anh sẽ rời xa em, như cái cách, người ta đã làm em tổn thương như không có tận cùng. Em càng sợ những hệ lụy hôn nhân xung quanh mình, chỉ vì sự gia trưởng, mà mẹ em, chị gái em, rồi mợ em, em chứng kiến tất cả những lần họ bị bạo hành từ tinh thần lẫn thể xác. Càng làm em sợ, sợ mình sẽ bị như họ, nên em rất sợ bắt đầu một mối quan hệ, sợ quen ai đó, sợ kết hôn... Em chỉ biết quan tâm lo lắng cho anh trong âm thầm, từng món quà, từng chiếc áo, em tìm chọn tặng anh, như lời cảm ơn từ tận trái tim mình, mỗi khi em lãnh lương. Anh hỏi em, anh chỉ là một người công nhân nghèo. Sau này, em có chấp nhận từ bỏ tất cả nơi Sài thành, về quê sống cùng anh kokhông? Chẳng phải, em đã trả lời anh: Khi đã thương một người thì em chấp nhận từ bỏ tất cả cùng về quê với người ấy, sao anh? Em luôn trân quý giá trị lao động, em chưa bao giờ phân biệt giữa một người công nhân và một giám đốc. Vì như Thầy em đã dạy, nếu như không có các cô bác vệ sinh môi trường, trồng cây, thì làm sao thành phố có đường xá xanh sạch để mọi người đi qua mỗi ngày. Và vì với em, giá trị nhân cách, sống biết nghĩa trước sau, mới là đều quan trọng. 23h đêm em sốt cao 40 độ, anh chạy qua kí túc xáktx chở em đi cấp cứu. Anh có biết, khi ngồi sau xe anh, em đã nghĩ gì kokhông? Em khi đó đã kokhông còn muốn thử thách anh nữa. Em khi đó, đã tin anh thật lòng thương em. Em khi đó tự nói với mình : “Con cầu mong mau hết bệnh. Đi cấp cứu về. Con sẽ nói anh ấy nghe. Con sẽ quên người thương. Con nguyện ý cùng anh ấy đi bên đời nhau.” Ngày anh chở em về, sau khi nhập viện cấp cứu, anh nói, mẹ ở quê bệnh nặng, kêu anh về gấp. Em lo, dặn anh khi nào về tới, nhớ nhắn tin để em yên tâm. Em cố gắng mau hết sốt, đợi anh lên, với bao dự định, cùng anh dọn dẹp nhà trọ nơi anh ở, đợi em lãnh lương, em muốn mua cho anh cái nệm, cái mền, cái gối mới, những vật dùng mới, khi rảnh qua nấu cho anh bữa cơm với những món anh thích,.... Khi em bệnh sốt, em mới biết nơi anh trọ thiếu thốn như thế nào. Em càng thương anh nhiều hơn, muốn được cùng anh đồng cam cộng khổ hơn. Nhưng anh im lặng, em gọi bao nhiêu cuộc gọi anh cũng kokhông nhắc máy. Hai ngày sau, anh nghe máy, anh nói đang theo cha qua Trà Vinh bỏ quả cưới. Em lặng người, bất an, như sét đánh bên tai. Anh nói em hãy yên tâm, khi nào anh lên, anh nói rõ cho em hiểu. Những ngày sau anh lại im lặng, em đau, khóc, nhắn tin hỏi anh. Anh tự sỉ vả chính mình, chửi mắng mình thậm tệ. Mong em tha thứ, rằng bên hiếu bên tình, cha mẹ già yếu bắt anh phải dọn về quê sống và cưới vợ. Anh xin lỗi em ! ... Em đau, nức nở, òa khóc như một đứa trẻ khi đọc tin nhắn anh gửi. Em tự trách sao cuộc đời em lại nhiều lận đận như thế? Em đau tự hỏi mình đã làm gì sai, đã gây tội gì với ai mà yêu thương chân thành lúc nào cũng đột ngột biến mất, khi ngỡ đã nắm trong tay, khi mà đã hạnh phúc nghĩ rằng cuối cùng sau bao cố gắng, chân thành, yêu thương với đời, với người, mình cũng đã được đền đáp xứng đáng. Nhưng em không trách anh, em đã nghĩ do duyên anh, phận em. Nên em chấp nhận để anh đi, sau khi đã cố thuyết phục anh cùng em về quê xin ý cha mẹ anh. Phần tiền 1.5tr mà ngày trước, mỗi lần anh chở em đi khám bệnh, lúc đó mẹ em kêu gửi lại anh, vì mẹ cũng biết lương công nhân của anh, cũng khó khăn, nhưng anh nhất quyết không lấy. Em đã nghĩ tương lai, em có thể dùng cả cuộc đời bên anh, yêu thương anh, chăm sóc anh và cảm ơn anh theo những cách khác. Thế nhưng,.. tương lai đó không bao giờ đến ! Nên khi chia tay, em lặng lẽ, gửi qua chuyển phát Viettel cho anh. Vì em không muốn nợ ai đó điều gì. Và vì em cũng biết, anh còn nhiều khó khăn phải lo. Em không muốn anh thêm gánh nặng. Những ngày sau đó, những tin nhắn, cuộc gọi nói nhớ em từ anh mỗi tối khuya, khi anh say. Em chọn im lặng, không trả lời. Vì em muốn rõ ràng trong từng mối quan hệ. Dù em khi đó, cũng rất nhớ anh...Nhưng vì mình đã chia tay, em kokhông muốn làm vợ sắp cưới của anh buồn. Vì chỉ có ai trải qua tổn thương, mới hiểu nó đau như thế nào. Đến ngày cuối tháng được lãnh lương, em theo dự định, đi chọn từng món quà cưới. Vì em mong, ít nhất, anh được hạnh phúc, dù hạnh phúc ấy, không dành cho em. Đến tận bây giờ, mỗi lần vô tình nhìn thấy những món đồ đó, em lại tự trách sao em lại ngu ngơ đến thế?! Vì món quà chưa kịp trao anh. Thì đúng một tuần sau, tại nơi em đợi xe buýt để đi dạy, Ông Trời như xui khiến muốn em nhìn thấy, nên em lỡ xe buýt dù chỉ mấy giây, mấy giây sau, em nhìn thấy anh từ nơi em ở trọ, dắt xe bước ra, chở cô gái khác. Anh thấy em, xem em như chưa từng tồn tại, vội lên xe chạy đi. Còn em, đứng bất động, không thể tiến lại hỏi anh được, em như không dám tin vào mắt mình, người con trai đã nói mong có em cùng đi bên đời đây sao? Đã tạm biệt em, dọn về quê, cưới vợ theo ý mẹ cha đây sao? Còn cô gái ấy, cứ ngoái lại nhìn em với một thắc mắc? Tại sao vậy anh? Sao anh lại đối xử với em như thế? Em chưa bao giờ bắt ai đó phải yêu thương mình. Em cũng chưa bao giờ làm điều gì sai trái với ai. Ngay cả khi, từng có người nói thương em, theo đuổi em, đến khi quen nhau, em phát hiện ra, họ đã có người yêu. Em cũng lặng lẽ cắt đứt, không muốn bất kỳ phải tổn thương. Bao lâu rồi, em vẫn mãi chưa thể thoát ra được nỗi ám ảnh của quá khứ đó, em ước em có thể quên anh đi, quên tất cả những vết thương em đã cố gắng chân thành vun đắp đi, mà sống cuộc đời thật sự thuộc về em. Nhưng trái tim em vẫn còn đau lắm anh. Em là cô gái đã nghĩ: “Chỉ cần sống lương thiện. Trời xanh sẽ tự an bài.” Nên em chưa bao giờ, bắt ai đó phải yêu mình, phải thương mình. Vì tình yêu là tự nguyện từ cả hai phía. Em cũng chưa bao giờ bắt anh phải yêu em mà? Tại sao anh không nói cho em biết anh muốn chia tay, vì...hàng ngàn lí do nào đó????? Tại sao anh lại khiến em sốc, tổn thương đến thế?! Cuộc sống là những điều bất ngờ phía trước. Hôm nay gặp nhau. Nhưng chẳng ai biết trước được. Mai sau, chuyện gì sẽ xảy ra? Em đã từng muốn, từng cố gắng, quên tất cả. Để sống tiếp cuộc đời mình. Nhưng em vẫn mãi còn day dứt khôn khuôi. Có lẽ anh sẽ không bao giờ hiểu được nỗi đau ấy như thế nào? Chia tay anh. Như thêm một cú sốc em phải mang bên đời, trong những biến cố trước đó. Em cố gắng đi dạy, cố gắng vượt qua. Nhưng bệnh trầm cảm nặng hơn. Rồi em phát hiện mình bị khối u. Anh có biết trong ngần ấy năm từ tuổi thơ tổn thương, tất cả em đều phải đối mặt một mình, bước qua những điều đó một mình kokhông? Nhưng có lẽ vì em cũng cố chấp. Nên mặc mỗi khi, có ai đó nói thương em, nói muốn dùng vật chất để chăm lo cho em. Em đều xin từ chối. Em không muốn đem tình yêu của mình ra bán! Em cố gắng đi dạy thêm gần 1 năm. Đến tháng 4/2018, không chịu đựng được nữa. Cảm thấy không thể chăm sóc thật trọn vẹn cho tụi nhỏ được nữa. Em buộc phải xin nghỉ dạy. Vì trẻ nhỏ như trang giấy trắng, lứa tuổi lần đầu đến trường. Em không thể là cô giáo luôn vui tươi, trò chuyện thật nhiều với tụi nhỏ được nữa. Em cũng không thể chạy lại vỗ về, nói thật nhiều, để che chở tụi nhỏ được nữa. Vì khi đó, em chỉ biết im lặng, thu mình lại, vì vết thương bị đánh ngày nhỏ ám ảnh, cả những vết thương tình cảm xuất hiện... Đến tận hôm nay, nhiều lần em tự hỏi? Liệu sau này, em có thể bắt đầu lại với nghề Giáo mà mình đã ước mơ, đã phấn đấu học tập thật tốt, với bảng điểm, thành tích hoạt động tình nguyện không? Em muốn viết, muốn dùng ngòi bút của chính mình, để chứng minh cho bản thân em. Cho những năm tháng, em đã chân thành yêu thương với đời, với người. Cầu chúc anh được hạnh phúc. Có lẽ, không phải lúc nào, sau cơn mưa cũng sẽ có cầu vồng phải không anh?
Nữ, 1991, TP Hồ Chí Minh
Người ta sợ thất bại, còn em bị chứng "sợ thành công". Em phải làm sao? Thứ Năm, 08/07/2021, 09:26
Em cũng không biết phải trình bày vấn đề của mình thế nào, nên em sẽ nói vắn tắt thôi. Từ nhỏ đến giờ ít khi nào em được người khác khen ngợi hoặc công nhận khi mình làm được điều gì đó thành công, kể cả gia đình. Em nghĩ một phần vì môi trường em sống có khá nhiều người tiêu cực. Cũng vì lần nào đạt được thành tích, em cũng chỉ nhận được những "gáo nước lạnh" tạt thẳng vào trong tâm hồn, vì nhiều lý do, nhưng thường là do sự đố kỵ. Nên bây giờ em cảm thấy sợ thành công, em sợ khi em làm được điều gì đó thành công, thì chẳng những không được khen ngợi, mà còn phải chịu đựng những sự chỉ trích từ người khác, và em còn sợ cảm xúc từ chính em, khi nhận ra mình không cảm thấy hạnh phúc khi đạt được mục tiêu như mình đã từng tưởng tượng. Dạo gần đây em trì hoãn rất nhiều việc, lúc đầu em cũng không hiểu vì sao em lại như vậy, sau khi dành thời gian tự tìm hiểu chính bản thân, em đã tìm ra nguyên nhân, đó là do em bị hội chứng sợ thành công, nhưng em chưa tìm ra cách giải quyết vấn đề, nên em lên đây hỏi ý kiến anh chị xem sao. Em cảm ơn anh chị vì đã đọc những dòng tâm sự này của em.
Nữ 1994, Hà Nội
Bệnh tóc bạc sớm có chữa được không? Thứ Năm, 01/07/2021, 10:01
Em chào chương trình,em có một câu hỏi nhờ chương trình trợ giúp . Bố mẹ và những người trong dòng họ em không có ai bị bệnh tóc bạc sớm.Nhưng mỗi em là bị tóc bạc sớm,em cảm thấy rất băn khoăn và tự ti.Chương trình em hỏi là có cách nào để chữa bệnh này không ạ?Em cảm ơn chương trình
Nam, 1996, TP Hồ Chí Minh
Gel bôi cho nam giới Thứ Năm, 24/06/2021, 09:22
Xin cho thông tin chuẩn về gel bôi menlust xin chân thành cám ơn rất nhiều!
Nam, 1958, TP Hồ Chí Minh
Sinh con muộn liệu đứa bé có phát triển bình thường? Thứ Năm, 17/06/2021, 00:00
Em chào chương trình ,chương trình cho em hỏi giả sử một người đẻ muộn thì đứa trẻ sinh có phát triển bình thường không ?
Nam 1996, TP Hồ Chí Minh
Xem phim đen từ khi còn nhỏ thì ảnh hưởng đến sức khoẻ tình dục khi trưởng thành không? Thứ Năm, 10/06/2021, 00:00
Em chào chương trình.Chương trình cho em hỏi là có phải xem phim sex từ tuổi thiếu niên sẽ bị giảm khả năng sinh lý khi trưởng thành và nhiều người mất hẳn khả năng đàn ông không?
Nam, 1996, TP Hồ Chí Minh