Luật nhân quả? Thứ Hai, 30/11/-0001, 00:00
Tôi không ngờ có ngày mình phải trả giá...
baiduthichatvoimangtrinh - “Đồ lăng loàn!”. Tôi chỉ thẳng tay vào mặt cô ấy và quát lớn. Vẫn biết mình quá lời nhưng cái sự thật người con gái mình yêu và tôn thờ không còn trong trắng khiến tôi như phát điên. Em ngồi co rúm trong góc giường, giọng thút thít: “Em thề là em chưa từng làm “chuyện đó” với ai cả”.
“Chưa từng làm “chuyện đó” với ai cả”, tôi lặp lại câu nói của em với vẻ đầy khinh bỉ. “Tại vì em sinh vốn đã không có màng trinh hay em bị ngã xe khiến màng trinh bị rách?”, tôi dài giọng.
“Sao anh cay nghiệt thế?”, em vẫn ngồi trong góc giường mà thút thít.
“Thà rằng cô thừa nhận tất cả, có khi tôi còn động lòng thương, đằng này cứ diễn mãi cái điệp khúc em thề, em không biết... Tôi chán nghe những lời ngụy biện ấy lắm rồi. Tôi có phải thằng ngu đâu mà tin vào tất cả những gì cô nói...?”.
Không để tôi nói hết câu, em quát lớn: “Anh im đi. Nếu anh cảm thấy không thể tin tưởng vào nhau thì chúng ta chia tay. Đừng nhục mạ người khác như thế”.
“Đồ gái đĩ già mồm”, tôi giơ tay tát bốp vào mặt em mà chẳng thèm suy nghĩ. Những vết lằn xuất hiện trên gò má. Đôi mắt em rưng rưng lệ. Đôi môi định ấp úng nói điều gì đó nhưng chẳng cất thành câu. Em đứng phắt dậy, nhìn tôi với ánh mắt đầy căm thù, giọng nức nở: “Đồ tồi. Sẽ có ngày anh phải hối hận”. Em vùng chạy ra khỏi nhà. Tôi vẫn đứng chết trân tại chỗ. Chuyện gì đã xảy ra thế này...
Những ngày sau đó, tôi và em hoàn toàn không liên lạc với nhau. Mặc dù cảm giác không có em ở cạnh khiến lòng tôi quặn đau từng khúc, thế nhưng cứ nghĩ đến chuyện em không còn trinh trắng nữa, tôi lại quyết tâm phải xa em vĩnh viễn.
Câu chuyện quá khứ xưa thỉnh thoảng vẫn vọng về trong cảm giác ân hận của tôi. Cái nhìn cuối cùng của em khiến tôi day dứt, dù hơn chục năm đã trôi qua. Lẽ ra ngày đó, tôi không nên tát em. Thế nhưng cứ nghĩ đến chuyện mình đã bị phản bội, bị “ăn lại” một miếng “bánh thừa” của thằng khác tôi lại thấy mình như phát điên. Giá như tôi không tôn thờ em, không coi em như vật báu của mình, không dành cho em những yêu thương vô hạn thì có lẽ đã không thất vọng nhiều như thế. Giá như khi đến với tôi em thú nhận rằng mình đã từng chung đụng với một kẻ khác thì tôi đã không suy sụp đến như thế. Sự lừa dối của em khiến tôi mất đi niềm tin hoàn toàn vào phụ nữ. Một người thánh thiện, trong sáng như em mà còn là “miếng bánh dở” thì tôi biết tin ai đây. Chính bởi vậy, khi đến với vợ của mình bây giờ, tôi cũng đòi phải làm “chuyện ấy” trước khi kết hôn. Tôi muốn kiểm tra xem cô ấy có còn trinh trắng không...
Đang miên man với những dòng suy nghĩ, tôi giật mình bởi tiếng khóc của cô con gái 8 tuổi. Vội vàng chạy xuống sân nhà, tôi hốt hoảng khi thấy nó đang nức nở ngồi bên chiếc xe đạp bị đổ rạp. Vợ tôi cũng đang đứng ở đó, giọng cuống quýt: “Giời ơi, đi đứng kiểu gì mà bị ngã thế này. Có làm sao không?”. Chắc vì đau quá, nó chỉ nói ngắt quãng từng câu: “Con... đau... lắm”.
Dìu con gái vào nhà, vợ chồng tôi phát hoảng khi nhìn thấy con gái cứ ôm miết lấy “vùng kín”. Tôi biết ý đi ra ngoài để cô ấy kiểm tra xem có chuyện gì xảy ra không. Lòng như lửa đốt. Không khéo điều kinh khủng nhất lại xảy ra... Nỗi nghi ngờ của tôi càng tăng lên khi nhìn thấy nét mặt bối rối của vợ: “Không sao, chỉ bị tổn thương phần mềm thôi”. Tôi thở phào. “Nhưng... nhưng...”, vợ tôi ấp úng. “Hình như nó bị rách màng trinh. Em thấy quần lót của nó có dính máu”.
Tai tôi như ù đi. “Rách màng trinh?”, tôi lặp lại một cach vô thức. Vợ tôi không nói gì, chỉ im lặng gật đầu. Tôi cũng lặng lẽ bước chân lên phòng riêng, không quên dặn vợ: “Em để ý chăm sóc con. Chắc nó đau lắm đấy”.
Vào đến phòng, tôi nằm vật xuống giường. Câu chuyện xưa lại ùa về. Con gái tôi đã mất đi cái màng trinh đáng giá ngàn vàng thì sau này nó phải đối mặt với sự thật ấy như thế nào đấy? Liệu có thằng con trai nào chấp nhận một đứa con gái như con tôi không? Liệu có ai tin con tôi mất trinh chỉ vì một trò chơi con trẻ? Càng nghĩ, tôi càng thấy đau khổ hơn. Lẽ nào tôi đang phải chịu quả báo vì quá tệ bạc với người xưa? Nếu đúng như vậy thì thật bất công bởi lỗi lầm nếu có là do tôi gây ra. Con gái bé bỏng của tôi vì lý gì mà phải gánh thay cha của nó?
Hãy bày tỏ suy nghĩ của bạn về bài viết hoặc về vấn đề màng trinh và trinh tiết bằng cách nhấn vào ô trao đổi thảo luận dưới bài viết nhé! |
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- 30 mẹo để giành được sự tôn trọng của người khác! Thứ Bẩy, 18/01/2025, 00:00
- Bạo lực tình dục có thể gây ảnh hưởng lâu dài đến sức khỏe Thứ Sáu, 10/01/2025, 00:00
- 20 Điểm Chung Của Những Người Có Mối Quan Hệ Tuyệt Vời Thứ Ba, 07/01/2025, 00:00
- Chấp nhận sự từ chối-Làm thế nào chúng ta có thể biến nỗi đau thành sự phát triển Thứ Hai, 25/11/2024, 00:00
- Rối loạn lo âu về cơ thể: Sự không hoàn hảo của cơ thể không phải là lỗi của bạn! Thứ Hai, 18/11/2024, 00:00
- TẬP HUẤN SỨC KHỎE KINH NGUYỆT CHO CỘNG ĐỒNG KHIẾM THỊ TÌM NGƯỜI HỌC Thứ Sáu, 06/09/2024, 01:56
- ADHD - Bộ não chạy marathon trong khi cơ thể ngồi yên Thứ Hai, 15/07/2024, 00:00
- Tâm thần phân liệt - Một số thông tin cần biết Chủ Nhật, 14/07/2024, 00:00
- Hiệu ứng thông tin sai lệch: Tại sao bạn không nên luôn tin tưởng vào trí nhớ của mình? Thứ Bẩy, 13/07/2024, 00:00
- Để những đứa trẻ khác cha/mẹ cùng nhau lớn lên trong hòa thuận Thứ Sáu, 12/07/2024, 00:00