Giáng sinh đẹp nhất Thứ Sáu, 22/12/2006, 09:41
Trong buổi tiệc giáng sinh, mọi người say sưa kể về món quà ý nghĩa nhất trong dịp giáng sinh của mình hồi nhỏ; Giáng sinh đẹp nhất của mỗi người... ai cũng có một câu chuyện kể, chỉ có Frank, một chàng trai ngồi im lặng.
Mọi người hỏi Fank về món quà ý nghĩa nhất của mình là gì. Frank cất tiếng: “Giáng sinh đẹp nhất của tôi là mùa giáng sinh mà tôi chẳng nhận được món quà nào cả”. Mọi người ngạc nhiên và rất muốn nghe câu chuyện của Frank. Frank bắt đầu kể:
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo, tuổi thơ tôi khá ảm đạm. Tôi mồ côi mẹ từ khi mới 8 tuổi. Cha tôi cũng có việc làm nhưng công việc của ông không đều lúc có lúc không. Chúng tôi sống lưu động, nay đây mai đó, may mắn là đủ ăn đủ mặc. Lúc ấy tôi còn nhỏ, và không biết gì cả.
Cha tôi là một người đàn ông giàu lòng tự trọng. Ông chỉ độc nhất có một bộ quần áo và chỉ mặc nó để đi làm. Cha có một chiếc đồng hồ bỏ túi cũ kĩ và khá lớn. Đó là quà tặng của mẹ tôi. Mỗi khi cha ngồi, dây đeo trong túi lòi ra. Chiếc đồng hồ đó là tài sản quý giá nhất của cha. Nhiều lần tôi thấy cha ngồi yên lặng ngắm chiếc đồng hồ quý giá của mình. Lúc đó chắc cha đang nghĩ về mẹ.
Năm tôi tròn 12 tuổi, bộ đồ chơi thí nghiệm là món quà mà tôi ao ước. Trị giá của món quà là 2$, một món tiền quá lớn đối với bọn trẻ chúng tôi. Tôi nì nèo với cha từ mấy tháng trước giáng sinh để mong có được nó. Tôi đã phải hứa rất nhiều: con sẽ ngoan, con sẽ làm việc, con sẽ không vòi vĩnh gì thêm. Cha tôi đáp: “ Để cha xem”.
Ba ngày trước giáng sinh, ông dẫn tôi đến với khu chợ lưu động. Ở đó, người ta bán đủ thứ hàng trên những chiếc xe ngựa. Họ bán hàng hạ giá và bạn có thể mua được một món hàng tốt. Cha dẫn tôi tới một quầy hàng, chọn cho tôi một ít đồ chơi nhỏ rồi hỏi: “Này con, con có thích những thứ này không?”. Tôi trả lời ngay: “Không, con chỉ muốn bộ đồ thí nghiệm”. Chúng tôi đi hết mọi quầy hàng. Cha cho tôi xem hết món quà này đến món quà khác nhưng tôi đều không ưng ý. Tôi nghĩ cha quá khắt khe với mình. Sau một vòng, cha bảo: “ Thôi, bây giờ tốt nhất là cứ về nhà đã, hôm sau hãy tính”.
Trên đường về nhà, tôi nghĩ mãi về món quà bộ đồ thí nghiệm. Tôi chỉ muốn bộ đồ thí nghiệm thôi. Đến bây giờ tôi mới hiểu lúc đó cha tôi đau khổ đến chừng nào khi không mua được cho tôi nhiều hơn. Cha hẳn đã nghĩ mình không xứng đáng là một người cha và tự trách mình vì cái chết của mẹ tôi. Khi bước lên bậc cấp vào nhà, cha hứa sẽ tìm cách mua cho tôi món quà đó. Đêm hôm đó tôi không thể nào ngủ được vì vui mừng và nghĩ về mọi thứ khi mình tự tạo ra từ bộ thí nghiệm đó.
Ngày hôm sau, công việc hoàn thành, cha dẫn tôi quay lại chợ. Trên đường đi , tôi còn nhớ mãi hình ảnh chiếc bánh mì cha cầm trên tay. Cả ngày hôm nay cha chưa ăn gì. Ở cửa hàng bán quà trẻ em, cha cho tôi chọn món quà mình thích. Tôi say sưa chọn bộ thí nghiệm mặc dù cái nào cũng giống nhau. Tôi chọn được bộ thí nghiệm mình thích và reo lên: Cha ơi mua cái này.
Tôi còn nhớ hình ảnh cha tôi cho tay vào túi lấy tiền. Khi ông lấy ra 2$, một tờ rơi xuống đất. Ông cúi người nhặt và sợi dây đồng hồ rơi ra. Không có chiếc đồng hồ. Trong tích tắc, tôi hiểu cha đã bán chiếc đồng hồ đó. Cha đã bán món quà quý giá nhất của mình, để mua cho tôi bộ đồ chơi thí nghiệm. Ông bán món quà cuối cùng của mẹ tặng cha.
Tôi vội cầm lấy tay cha và hét lên: “Không”. Chưa bao giờ tôi nắm tay cha nhanh đến thế, chưa bao giờ tôi hét lên với cha như thế. Tôi nhớ cha đã nhìn tôi một cách ngơ ngác và ngạc nhiên. “Không, cha không phải mua cho con bất cứ thứ gì. Cha, con biết là cha yêu con”. Tôi trào nước mắt.
Chúng tôi rời khu bán hàng và tôi nắm chặt tay cha suốt dọc đường về nhà.
Cha đã lấy lại được món quà duy nhất và quý giá của mẹ.
Bạn biết không chẳng có tiền bạc nào có thể đủ để mua giây phút đó. Giây phút mà tôi hiểu rằng cha yêu tôi hơn bất cứ gì trên đời này.
Trần Duy Khánh (Theo seventeen)
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- Trạng thái cao nhất của cuộc sống hôn nhân: cùng nhau nỗ lực Thứ Hai, 20/05/2024, 00:00
- Nghịch lý của sự quan tâm: Để yên cho người khác được sai Thứ Năm, 16/05/2024, 14:00
- Cho con làm gì những ngày nghỉ hè? Thứ Năm, 09/05/2024, 13:00
- Trẻ học từ sáng đến tối, phụ huynh cần làm gì để giúp con cân bằng? Thứ Sáu, 03/05/2024, 13:00
- Làm gì khi con cái 'xa cách' quá sớm ngay trong nhà? Thứ Sáu, 03/05/2024, 12:00
- Dạy và phạt con: Nhìn con để sửa mình Thứ Sáu, 03/05/2024, 11:00
- Cha mẹ ly hôn, giao con cho phía nào thì yên tâm? Thứ Năm, 02/05/2024, 14:00
- Tự do trong hôn nhân: Sự tự do vừa vặn Thứ Năm, 02/05/2024, 13:00
- Để nỗi buồn nhẹ hơn Thứ Sáu, 26/04/2024, 13:00
- Những người đàn bà chưa bao giờ bật tiếng thở than Thứ Sáu, 26/04/2024, 13:00
Các tin khác
- Hai thiên thần Thứ Năm, 21/12/2006, 19:46
- Tiếng nói của cuộc sống Thứ Tư, 20/12/2006, 18:50
- Hoa Giáng Sinh Thứ Tư, 20/12/2006, 09:19
- Con sẽ về Thứ Ba, 19/12/2006, 18:09
- Ngân hàng Thời gian Thứ Năm, 14/12/2006, 19:04
- Hãy hạnh phúc ngay bây giờ Thứ Ba, 12/12/2006, 18:50
- Bài học từ cuộc sống Thứ Năm, 07/12/2006, 18:21
- Em không muốn làm hoàng tử Thứ Tư, 06/12/2006, 21:14
- Phép nhiệm màu Thứ Tư, 29/11/2006, 21:09
- Vết sẹo Thứ Tư, 29/11/2006, 11:22
- Ngọn nến không cháy Thứ Sáu, 24/11/2006, 11:02
- Một câu nói dịu dàng Thứ Năm, 23/11/2006, 19:50