Giao diện tiếp cận

Tình yêu trong em chỉ còn là kỷ niệm Thứ Hai, 17/09/2018, 10:05

Tình yêu trong em chỉ còn là kỷ niệm

Người ta bảo, mất mát đau thương sẽ làm nên đau khổ, khó khăn, nhưng cũng chính thời khắc ấy mở ra cho con người những chân trời mới. Hình như anh đang đến với chân trời mới của mình. Còn em, dù đã bước qua cánh cửa mới của cuộc đời, lòng vẫn không thôi nghĩ đến cánh cửa vừa khép lại phía sau.

 

Ngoài trời đang mưa lất phất, em chỉ nghe rõ tiếng ếch, nhái kêu inh ỏi, tiếng côn trùng réo rắt nhau. Cảm giác rất giống mùa nước lũ về đêm, khi ngồi trong nhà nghe âm thanh của tự nhiên trỗi dậy, vọng vào hư không rồi phả ra những tiếng nghe đáng lo, đáng sợ.

Mưa đã nặng hạt rồi, nghe rõ tiếng rơi lạch bạch trên những mái tôn, tán lá, lại chuyển sang rào rào như sắp có một trận cuồng phong tràn xuống. Vào đêm, khi mà con người đối diện với chính mình, lắng đọng trong những suy tư của cảm xúc tâm hồn, giữa một khung cảnh không lấy gì làm thơ mộng thì khó mà giấu được tâm trạng tưởng chừng đã lắng đi rất lâu. Em nhớ anh! Muốn được nói chuyện với anh, muốn nghe anh kể về mùa mưa ở Huế, nghe anh than thở nỗi niềm trong ngày, những mệt mỏi, lười nhác, chán ghét lẫn những thích thú khi được quấn chăn nằm cuộn tròn trong hơi ấm của lớp bông dày… Thế nhưng, mọi thứ chỉ là mong muốn mà thôi.

Giá mà đừng có đoạn ngắt điện thì có lẽ giờ này em đang lang thang Facebook, có lẽ đang nói chuyện với người bạn mới ngỏ lời yêu em, những cuộc nói chuyện nhàn nhạt, có chút cảm xúc, đại loại thế, em cũng không thể diễn đạt được. Nói chung là đang mải mê với thú vui hằng ngày, sẽ không để ý đến khoảng lặng trong trái tim, hoặc có nhưng không chú tâm và dễ dàng quên đi.

Mỗi tối em hay vào Facebook, điều quan trọng là mong được gặp anh, được thấy ở góc phải màn hình laptop có cái ảnh MU chói sáng và đèn xanh bật lên cái tên quen thuộc. Dù có được nói chuyện hay không em vẫn lấy đó làm niềm vui bởi lẽ nhìn nó em như được thấy anh. Bây giờ cũng vậy, giá mà em vào được Facebook thì em đã không nhớ và nghĩ đến anh nhiều thế này, hoặc giá mà trời đừng mưa, đừng gợi lên những kỉ niệm xa xưa nào đó, em cũng có thể bình tâm hơn. Nhưng em lại không thể. Điều ấy làm em khó chịu, em chẳng có hứng thú để hoàn thành tiếp phần việc còn dở dang…

Ở góc trời kinh thành cũ, có lẽ giờ này anh đã ngủ say, một giấc ngủ bình yên và an lành, không mảy may có một chút gợn nhớ về em. Có thể, em sẽ chẳng bao giờ tồn tại trong những suy nghĩ của anh nữa, hoặc có nhưng rất ít khi, hiếm gặp. Tất cả mọi thứ đã đi vào dĩ vãng, quá khứ đã khép lại, cảnh cửa về em trong anh dần chật hẹp nhường chỗ cho một cánh cửa khác mở ra.

 

 

Người ta bảo, mất mát đau thương sẽ làm nên đau khổ, khó khăn, nhưng cũng chính thời khắc ấy mở ra cho con người những chân trời mới. Hình như anh đang đến với chân trời mới của mình. Còn em, dù đã bước qua cánh cửa mới của cuộc đời, lòng vẫn không thôi nghĩ đến cánh cửa vừa khép lại phía sau. Ở đó, hình ảnh anh trong vô thức, tiềm thức lại cứ chập chờn ẩn hiện, thậm chí đeo đẳng không thể dứt bỏ. Em bỗng nghĩ rằng, hình như kinh nghiệm trong lần đầu dang dở khiến anh có khả năng điều tiết và hoàn thiện bản thân trong lần dở dang này. Và vì thế, chỉ em, một em, riêng em là chật vật với nỗi nhớ thương xen lẫn niềm đau không khi nào ngơi nghỉ.

Cách đây 4 năm, có một tình yêu lung linh nở rộ trong em. Yêu anh, đã thực sự đến với anh bằng cả trái tim và lý trí, dẫu đôi lúc cũng mông lung, chếnh choáng nhưng cuối cùng vẫn dành trọn về anh.

Thuở ấy, em luôn tâm niệm rằng: Đoạn đường phía trước còn quá dài, rồi hiện tại sẽ là quá khứ, hiện tại mới chưa hình thành nhưng đã sẵn sàng đâu đó, những suy nghĩ mới sẽ thay thế cho những suy nghĩ cũ, có gì đảm bảo rằng lòng dạ sẽ chẳng đổi thay? Thế nhưng, dù đã có sợ hãi trong lòng rồi đấy, đã có lo lắng trong lòng rồi đấy, nhưng vẫn tin tình yêu là bất diệt. Bởi lẽ em tự tin là đã tìm thấy nơi anh một tấm chân tình son sắt…

Em – cô gái vừa tròn 20 tuổi – đã yêu anh bằng tất cả trái tim mình với một ý nghĩ duy nhất anh là mối tình đầu cũng là tình cuối. Em luôn thấy nơi anh tình yêu chân thành nồng ấm. Chúng mình yêu nhau say đắm và nồng nàn. Những tưởng sẽ cùng nhau đi hết quãng đường đời còn lại. Chúng mình thậm chí đã vẽ ra một khung cảnh nên thơ và tươi đẹp với một ngôi nhà ấm cúng, con cái hòa thuận và vợ chồng yêu thương nhau trọn vẹn như ngày đầu.

Vượt qua những xích mích, mâu thuẫn, giận hờn, thậm chí có những chuyện không thể nào tha thứ được, em vẫn nắm chặt tay anh. Ít ỏi những lần em và anh gặp nhau, nhưng em vẫn tin tưởng rằng đó là điều để chúng mình càng phải cố gắng hơn nữa vì tương lai phía trước. Song, định mệnh vẫn là định mệnh. Không ai đi ngược lại được số phận, hay là chính bản thân không ai dám đấu tranh với hoàn cảnh - Chúng mình xa nhau.
 
 
Thật ra ngay từ khi mới quen anh, em đã ngờ ngợ trước một viễn cảnh không mấy tốt đẹp với em. Nhưng em vẫn tin anh. Em nghĩ rằng chỉ cần em cố gắng hết mình và chân thành, em sẽ được toại nguyện. Những gì anh nói với em, em luôn tin là thật và cho đến tận bây giờ em vẫn còn tin là thật, dù những hành động anh làm luôn khiến em cảm thấy hoang mang, bối rối. Để rồi niềm tin của em – cho đến ngày hôm nay – đã là người thua cuộc trước cảm xúc của mình.

Bây giờ anh và em đã thực sự không còn là của nhau nữa rồi. Những món quà anh tặng em vẫn còn nguyên vẹn màu yêu, thế mà trong phút chốc tình cảm chỉ còn là quá khứ. Đôi khi nghĩ lại, em vẫn còn không dám tin là tình yêu chúng mình lại có kết cục như thế này. Chính nhờ anh mà em có thời gian để nghĩ lại tất cả. Anh bảo rằng tất cả quá khó khăn. Thật sự quá khó khăn để em kéo gần khoảng cách địa lý lẫn tâm hồn cùng anh. Vẫn còn gì đó quá xa xôi khiến em không tìm thấy anh trong một tầm với. Vẫn là anh, vẫn là em nhưng lại không còn nguyên vẹn trong ước muốn, suy nghĩ của chính chúng mình.

Em đang tạo dựng những mối quan hệ khác, đang xây dựng em thành một con người mới cũng như đang cố quên. Song, em không thể phủ nhận rằng, chúng ta đã đi đến gần cái đích của tình yêu, cho nên để quay lại vạch xuất phát là điều em không thể. Anh và tình yêu của anh đã trở thành một phần cuộc đời em, không thể xóa, không thể tách rời, không thể nào can thiệp được…

Có lẽ vì vậy, vào những đêm mưa buồn như đêm nay, em nhớ đến anh là điều không thể nào tránh được.
 
Thảo Mai – blogradio.vn
Lượt xem: 3188

Nhận xét(0 Nhận xét)

Chưa có nhận xét nào

Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét  của bạn.

Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *




Các tin mới hơn


Các tin khác


Đăng ký nhận bản tin

Nhận qua email bản tin thông báo về ấn phẩm, chương trình và sự kiện của Tâm sự 360.

Đối tác

IPPF
Logo-Rockefeller
Save-Child
CORDAID

Liên kết website

CCIHP
Lao động xa nhà

Đóng góp - Tài trợ

Thanh niên Việt Nam cần sự chung tay của bạn để có một cuộc sống lành mạnh, an toàn, thỏa mãn và tương lai bền vững.



Thống kê truy cập

Số người đang online: 34
Lượt truy cập: 36790890

bandar togel terbaik slot online gampang maxwin 10 Daftar Bandar Togel Terbaik Togel Terbaik Dan Terbesar Min Bett 100 Perak 5Daftar Situs Bandar Togel Terpercaya Situs togel Resmi dan Terpercaya Aplikasi bandartogel terbaik dan terbesar di indonesia 5 Rekomendasi Situs Bandar Togel terbaik Rekomendasi Situs Bandar Togel Terbaik SLOT GACOR : Slot Online Gacor Terbaik SLOT DEMO : Slot Demo Gacor Terlengkap 5 Daftar Situs Bo Bandar Togel Terbaik 10 Daftar Bandar Togel Terbesar Dan Terbaik Daftar Bo Bandar Togel Terbaik 10 Daftar Bandar Togel Terbaik 10 Daftar Bandar Togel Terbaik Rekomendasi Slot Demo Anti Lag Slot Demo Gacor Situs Bandar Togel Resmi Rekomendasi Slot Demo Anti Lag TOTO ONLINE Akun Slot Demo Gacor Terlengkap 10 Daftar Bandar Togel Terbaik