Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy, con còn có mẹ để yêu thương... Thứ Năm, 19/05/2016, 23:00

Đã có người từng hỏi con điều mà con sợ nhất lúc này là gì? Bất chợt con nhớ đến mẹ... có lẽ điều mà con sợ nhất lúc này là một ngày mẹ không còn bên con nữa. Con đã từng hình dung ra viễn cảnh ấy và rồi như một điều vô thức bất chợt nước mắt con rơi. Con tưởng tượng một ngày nào đó, khi mẹ không còn trên cõi đời này nữa, con sẽ vẫn về nhà và rồi con sẽ lại gọi "mẹ ơi". Nhưng con không chắc đáp lại tiếng gọi của con có phải là vòng tay âu yếm, hay khuôn mặt hồ hởi của mẹ, hay đáp lại tiếng gọi ấy chỉ là sự im lặng đến đáng sợ từ ngôi nhà thiếu đi sự ấm áp của người.
Mẹ à, phải nói từ đâu đây, những điều con muốn nói với mẹ rất nhiều, nhiều đến nỗi con không biết phải bắt đầu từ đâu nữa. Mẹ biết không? Mẹ mãi là người vĩ đại nhất trong lòng con đó.Con yêu mẹ nhiều lắm, có điều càng yêu mẹ bao nhiêu thì con lại tự dằn vặt mình bấy nhiêu, vì con mà mẹ phải vất vả, đau buồn. Thực ra con không muốn thế tí nào đâu, nhưng... con có thể làm gì tốt hơn để mẹ vui lòng đây?
Có lẽ suốt cuộc đời này con sẽ không bao giờ trả hết công lao sinh thành, chăm sóc của mẹ đâu, tình thương mẹ dành cho con nó quá lớn, quá vĩ đại. Con cảm thấy thật xấu hổ và có lỗi với mẹ nhiều lắm, vì con mà mẹ chưa bao giờ được nghỉ ngơi thoải mái - dù chỉ là một ngày. Có lẽ cuộc sống của mẹ và con đã được gắn chặt vào cái ngày định mệnh đó. Bây giờ cho dù con cónói ngàn lần lời cám ơn, ngàn lần lời xin lỗi mẹ thì lòng con vẫn không hết day dứt, tự dày vò chính mình đâu. Con muốn làm thật nhiều điều để mẹ vui lòng, con rất muốn làm một cái gì đó để đền đáp tình yêu của mẹ, mẹ có hiểu nỗi lòng con không?
Mẹ ơi tại sao mẹ luôn như vậy? Có phải nhà mình nghèo quá phải không? Con biết mẹ đi làm sớm cũng chỉ ăn ít cơm nguội ở nhà chứ không dám ăn sáng gì cả, ngay cả nước cũng uống rất ít... Con rất buồn. Để rồi khi mẹ bệnh, ốm nằm trên giường, mẹ nói:"Mẹ không đau", nhưng mẹ biết con đau thế nào không? Mỗi lần mẹ mệt mỏi, ốm đau như có vết dao đâm vào lòng con mẹ ạ... Cơm ăn ít thức ăn, mẹ ăn không đủ sao mẹ lại nói:"Mẹ không đói, mẹ không thích ăn"...
Dậy sớm thức khuya rất vất vả mà mẹ nói:"Mẹ không mệt"để rồi mẹ kiệt sức vì mỏi mệt. Ốm đau bệnh tật, sức khỏe yếu mẹ vẫn nói:"Mẹ không sao".Mẹ đã hi sinh tất cả cho con, cả năm cũng chẳng dám mua một cái áo cái quần nào mới cho chính bản thân mình cả. Mẹ ốm mà cũng chẳng dám mua đồ bổ, ngon về ăn nữa mà chỉ uống thuốc qua loa. Mẹ ơi, con yêu mẹ nhiều lắm và con cũng đau lắm khi nhìn tóc mẹ cứ bạc dần đi, da khô và sạm đen đi vì mưa nắng. Con đã lớn mà chưa làm gì được cho mẹ cả, công ơn dưỡng dục của mẹ sao mà vĩ đại, lớn lao thế?
Mẹ ơi, con sẽ không bao giờ quên những ngày mẹ chăm sóc con ở bệnh viện đâu, đối với con những ngày ấy là cả một cực hình, nếu không có mẹ thì con đã không thể vượt qua rồi. Đến bây giờ con vẫn còn nhớ như in cái ngày ấy, một ngày tháng 10 cách đây 7 năm, cuộc đời con mãi mãi bước sang một trang mới. Khi ông bác sĩ cầm tờ giấy xét nghiệm lên xem, ông đã bảo con ra ngoài chơi, theo ông một đứa trẻ mới 12 tuổi như con không nên biết... Con đợi rất lâu, rất lâu sau mẹ mới ra. Con sững sờ khi thấy đôi mắt ngập nước của mẹ, lần đầu tiên mẹ khóc trước mặt mọi người, lần đầu tiên một đứa gan lì như con thật sự biết sợ, con linh cảm có chuyện không lành. Con khóc...
Chảy máu nhiều ngày, sốt cao... đã khiến con không còn sức lực để hỏi mẹ nữa, việc duy nhất con có thể làm là cười và cố tỏ ra khỏe mạnh, vui vẻ để mọi người yên tâm. Những ngày tiếp theo ở bệnh viện mẹ cứ khóc suốt, nhưng mẹ càng khóc thì con càng phải cười. Lạ lắm, mẹ càng nhìn nụ cười yếu ớt của con, mẹ lại càng khóc nhiều hơn. Chắc mẹ cũng hiểu con làm thế là vì con không muốn mẹ buồn và lo lắng mà phải không mẹ? Cứ thế, cả nhà ai cũng biết con bị bệnh gì, chỉ có mình con không biết, cả nhà ai cũng muốn giấu nên con cũng chẳng buồn thắc mắc nữa...
Con ngây thơ không hiểu đằng sau câu nói vô tâm lại là những nhát dao đâm sâu vào lòng mẹ. Con đã từng mặc định rằng yêu thương và bảo vệ con như là trách nhiệm của mẹ. Con xin lỗi vì đã có đôi khi con làm mẹ buồn rồi làm mẹ khóc...Cho đến một ngày kia, con tìm được cuốn sách nói về các bệnh ung thư trong tủ áo của mẹ. Con hỏi, lúc đó mẹ đã khóc và nói với con rằng:"Trời kêu ai nấy dạ, con à. Hãy vì những người yêu con mà cố gắng vượt qua bệnh tật, đừng suy nghĩ nhiều quá, chúng ta sống đến đâu hay đến đó nha con". Con mãi ghi nhớ câu nói này của mẹ, cũng từ đó cuộc sống này con không còn sống cho chính mình nữa, con phải sống vì người khác, con phải nghĩ đến người khác trước khi nghĩ cho mình.
Từ đấy con không bao giờ khóc trước mặt mọi người, con chỉ được quyền khóc trong bóng đêm, khi chỉ còn mình con với nỗi đau thể xác lẫn tâm hồn này. Con biết một giọt nước mắt của con sẽ lấy đi một nụ cười của mẹ, cho nên con càng không được khóc, vì con yêu mẹ lắm, mẹ biết không? Nhưng mà dù con có cố gắng đến đâu cũng không tránh khỏi vài lần con làm mẹ buồn, như những lần con không chịu uống thuốc, còn bướng bỉnh nói hỗn với mẹ rằng:"Chết thì chết, có sao đâu, chết được càng tốt", lúc đó mẹ chỉ im lặng nhưng ánh mắt mẹ buồn lắm... Con xin lỗi, con cũng không hiểu sao đôi khi con lại bất cần đời như vậy nữa.
Đợt điều trị đầu tiên kết thúc, bệnh tình con thuyên giảm nhưng đổi lại hai chân con không đi lại được nữa. Con không hiểu tại sao ông trời lại bắt con và mẹ chịu nhiều thử thách đến thế. Mẹ lại khóc, mẹ thật yếu đuối, còn con, con không thể khóc được nữa rồi, nước mắt con không còn chảy xuôi mà đang chảy ngược vào lòng. Đau, đau đến nghẹt thở... vì con biết con không được đến trường nữa. Con không cam tâm, nhiều người bệnh giống con, cũng điều trị như con nhưng người ta hết bệnh và được trở về với cuộc sống bình thường, còn con, con được gì đây? Con không được đi học nữa, tương lai của con, ước mơ của con, tất cả đều tan biến, con còn gì để cố gắng, còn gì để nỗ lực đây?
Một điều này nữa con không thể chấp nhận được: con là gánh nặng của mẹ, là gánh nặng của gia đình mình. Con không chịu nổi, sự thật đau lòng quá mẹ à. Con muốn từ bỏ tất cả, buông xuôi mọi thứ... Nhìn những giọt mồ hôi trên trán mỗi khi mẹ giúp con di chuyển, nhìn mẹ chạy đôn chạy đáo khắp bệnh viện để kiếm chiếc xe lăn cho con mà lòng con xót xa vô cùng... Con thương mẹ quá đỗi, con thật sự muốn ra đi, con không đành lòng để mẹ vất vả như thế. Nhưng chính mẹ đã vực con dậy, mẹ đã dạy con hai chữ "kiên cường" viết như thế nào.
Mỗi cuộc đời là mỗi cuộc chiến. Mỗi con người đều có những thử thách của riêng họ. Thời gian, sự sống không phải do ông trời ban tặng hay cho không ai cả. Có đấu tranh thì mới có sinh tồn. Có can đảm đương đầu với bệnh tật thì mới là người chiến thắng, gục ngã sẽ là kẻ bại trận. Con không thể sống ích kỉ, hèn nhát, chỉ biết có mình. Con đau 1 thì mẹ đau 10, vậy mà mẹ vẫn luôn cố gắng giành giật từng giờ sống cho con, mẹ sẵn sàng làm bất cứ việc gì chỉ để được nhìn thấy con mạnh khỏe. Chính tình yêu trong mồ hôi và nước mắt của mẹ đã níu giữ con lại, con không thể quay đầu hoặc ngừng lại nữa, con phải bước tiếp trên con đường nghiệt ngã nhưng con biết con không hề đơn độc trong cuộc chiến này, bởi vì bên cạnh con còn có mẹ, gia đình. Lúc ấy trong đầu con chỉ có bốn chữ: Cố gắng và nỗ lực...
Và rồi những nỗ lực của con, những nhọc nhằn của mẹ cũng được đền bù xứng đáng. Con đã có thể chập chững bước đi lại những bước đi đầu tiên. Mẹ đứng đó, lần này mẹ cũng khóc nhưng là những giọt nước mắt vui sướng. Chưa bao giờ con thấy mẹ cười hạnh phúcnhư thế kể từ ngày con bệnh. Nụ cười ấy mới đẹp và ý nghĩa làm sao. Đây cũng là ngày tuyệt vời nhất trong đời con, con đã làm được điều mà mọi người tưởng chừng con không bao giờ thực hiện nổi, mọi người cứ nghĩ con sẽ không bao giờ đi lại được nữa, thế mà con đã làm được, con tự hào về mình lắm mẹ biết không? Mẹ này, những cố gắng về sau của con, tất cả đều bắt nguồn từ nụ cười hạnh phúc của mẹ vào ngày ấy. Nó cho con thêm nhiều nghị lực lắm, chỉ khi nhìn thấy nụ cười đó, con biết mình còn sống, cần phải sống, cố gắng và nỗ lực nhiều hơn nữa.
Hiện giờ con vẫn không ngừng chiến đấu với "bệnh tật" và cả với "sự mặc cảm, tự ti" trong con đây. Rất khó khăn nhưng con sẽ không chịu thua đâu. Con sẽ dùng chính vũ khí được đúc kết từ sự nỗ lực của mình để đánh bại tất cả. Mẹ hãy yên tâm, mẹ nhé. Thực ra sống vì người khác cũng hay lắm chứ, chỉ cần gia đình mình vui vẻ là con như được tiếp thêm sức mạnh để đối đầu với những thử thách mới. Nụ cười của mẹ chính là niềm hạnh phúc, nguồn động lực lớn giúp con duy trì sự sống đến bây giờ, cho nên mẹ hãy luôn luôn vui vẻ.
Thời gian cứ nhích dần, mỗi giờ trôi qua là mỗi giờ con sẽ phải xa mẹ thêm một chút, nhưng con sẽ không hối hận đâu vì con đã sống hết mình để được nếm nhiều mùi vị từ cuộc đời này: mặn có, đắng có, cay có... và khi đã trải qua tất cả, con mới nhận ra rằng cuộc sống này mới ngọt ngào làm sao.
Đã có người từng hỏi con điều mà con sợ nhất lúc này là gì? Bất chợt con nhớ đến mẹ... có lẽ điều mà con sợ nhất lúc này là một ngày mẹ không còn bên con nữa. Con đã từng hình dung ra viễn cảnh ấy và rồi như một điều vô thức bất chợt nước mắt con rơi. Con tưởng tượng một ngày nào đó, khi mẹ không còn trên cõi đời này nữa, con sẽ vẫn về nhà và rồi con sẽ lại gọi "mẹ ơi". Nhưng con không chắc đáp lại tiếng gọi của con có phải là vòng tay âu yếm, hay khuôn mặt hồ hởi của mẹ, hay đáp lại tiếng gọi ấy chỉ là sự im lặng đến đáng sợ từ ngôi nhà thiếu đi sự ấm áp của người. Vắng mẹ rồi, con không chắc sẽ đủ mạnh mẽ để vượt qua khó khăn, sẽ có một lúc nào đó con sẽ lại vấp ngã và rồi nơi đón con trở về không còn là lòng mẹ bao la nữa. Hay những lúc buồn nhất, con muốn gọi điện cho mẹ nhưng nếu vắng mẹ rồi ai sẽ là người nghe con tâm sự, nghe con nức nở và rồi được thấy câu nói đầy yêu thương "ăn cơm đi con"?
Con sợ, sợ lắm nếu có một ngày mẹ chẳng còn bên con...
(Tâm Giao - Guu.vn)
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- Bạn có phải là cha mẹ trực thăng không? Thứ Năm, 27/02/2025, 00:00
- 30 mẹo để giành được sự tôn trọng của người khác! Thứ Bẩy, 18/01/2025, 00:00
- Bạo lực tình dục có thể gây ảnh hưởng lâu dài đến sức khỏe Thứ Sáu, 10/01/2025, 00:00
- 20 Điểm Chung Của Những Người Có Mối Quan Hệ Tuyệt Vời Thứ Ba, 07/01/2025, 00:00
- Chấp nhận sự từ chối-Làm thế nào chúng ta có thể biến nỗi đau thành sự phát triển Thứ Hai, 25/11/2024, 00:00
- Rối loạn lo âu về cơ thể: Sự không hoàn hảo của cơ thể không phải là lỗi của bạn! Thứ Hai, 18/11/2024, 00:00
- TẬP HUẤN SỨC KHỎE KINH NGUYỆT CHO CỘNG ĐỒNG KHIẾM THỊ TÌM NGƯỜI HỌC Thứ Sáu, 06/09/2024, 01:56
- ADHD - Bộ não chạy marathon trong khi cơ thể ngồi yên Thứ Hai, 15/07/2024, 00:00
- Tâm thần phân liệt - Một số thông tin cần biết Chủ Nhật, 14/07/2024, 00:00
- Hiệu ứng thông tin sai lệch: Tại sao bạn không nên luôn tin tưởng vào trí nhớ của mình? Thứ Bẩy, 13/07/2024, 00:00
Các tin khác
- Sững sờ khi mẹ người yêu hỏi: “Cháu đến xin làm giúp việc nhà cô à?” Thứ Năm, 19/05/2016, 22:47
- Điều tuyệt vời nhất là thấy mình được trân trọng Thứ Ba, 17/05/2016, 09:55
- Ai rồi cũng khác, để trưởng thành hơn! Thứ Bẩy, 14/05/2016, 23:38
- Nước mắt của tớ, sẽ không rơi vì cậu nữa ! Thứ Ba, 10/05/2016, 10:52
- Đâu là nỗi cô đơn? Thứ Hai, 09/05/2016, 21:00
- Đừng tỏ ra mạnh mẽ nếu em là người cô đơn Thứ Sáu, 06/05/2016, 21:41
- Câu chuyện của cậu bé bán vé số khiến bạn suy ngẫm về cuộc đời Thứ Tư, 04/05/2016, 10:55
- Hoá ra, lòng tốt chẳng liên quan đến việc người ta giàu hay nghèo! Thứ Ba, 03/05/2016, 09:22
- Đừng cưới vì bố mẹ giục, cũng đừng cưới vì cô đơn Thứ Hai, 02/05/2016, 22:49
- Này anh, đừng nghĩ về những điều đã qua được không? Thứ Sáu, 29/04/2016, 20:00
- Trẻ con nói gì về tình yêu? “Nếu muốn học yêu, thì bạn nên bắt đầu với 1 người bạn ghét” Thứ Ba, 26/04/2016, 09:21
- Lấy chồng sớm làm gì? Thứ Hai, 25/04/2016, 21:26