Trở thành người lớn có đáng ước mơ? Thứ Tư, 30/09/2020, 12:00
.jpg)
Ngày tôi đi học, tâm trạng của tôi thì vui ơi là vui còn mẹ tôi lại buồn. Lúc đó thầm nghĩ chắc là không còn ai để sai bảo hay la mắng. Nhưng chỉ được vài tuần lên một nơi mới xa lạ tôi nhớ nhà, xa quê tôi bắt đầu dần thấm câu đi đâu sao bằng ở nhà.
Đã có bao giờ bạn dùng dằng chỉ vì một câu nói của mẹ hay một lời nói của cha. Bạn cũng đã từng vì sự ngông cuồng và bướng bỉnh của bản thân mà vô tình thốt những lời không hay về họ. Nếu chưa thì thật sự chúc mừng bạn, bởi vì tôi đã từng như thế. Nhiều lúc tôi cứ thắc mắc rằng: “Tại sao người lớn lại vô vàn điều khó hiểu và phi lý như vậy”.
Nhà tôi có thêm thằng em trai nhưng kỳ thực lúc còn nhỏ tôi ghét nó vô cùng bởi vì không thể phủ định là nó đẹp hơn tôi và tôi luôn là tấm chắn lý tưởng của những lời la mắng hay nhận xét từ phía người đáng lẽ không liên can gì đến cuộc sống của tôi và ngay cả cha mẹ tôi, tất nhiên rồi. Mọi sự ganh tỵ của tôi ngày càng tăng dần, không hiểu sao tôi có thể vượt qua lúc đó được nữa, chẳng biết động lực ở đâu ra. Ngày đó tôi chán chường kinh khủng, đi học xong cũng chẳng muốn về nhà, lúc đó chỉ mong sao có một phép màu cho tôi lớn thật nhanh để có thể đi học xa nhà cùng với đó là bao ước mơ để mà tôi mường tượng. Vậy mà nhanh thật đùng cái tôi đậu đại học, tôi mừng thầm kiểu này thì sắp thoát khỏi nơi mà bao ngày tôi mong mỏi.
Ngày tôi đi học, tâm trạng của tôi thì vui ơi là vui còn mẹ tôi lại buồn. Lúc đó thầm nghĩ chắc là không còn ai để sai bảo hay la mắng. Nhưng chỉ được vài tuần lên một nơi mới xa lạ tôi nhớ nhà, xa quê tôi bắt đầu dần thấm câu đi đâu sao bằng ở nhà. Tôi nhớ gia đình vô cùng, chỉ mong cuối tuần được về nhà ăn cơm mẹ nấu mà thôi. Tôi nhớ đâu có lần vừa phải thi vừa phải đi làm thêm, tôi ở lại lâu thiệt lâu, lúc về nhà tôi chợt khựng lại một hồi khi thấy mẹ tôi già đi trông thấy, tóc ngả màu, nếp nhăn lần lượt xuất hiện, mẹ cũng ốm đi rất nhiều. Còn ba tôi người có thể chắn che cả bầu trời cho tôi nay đã yếu đi nhiều, vẫn đôi dép tổ ong thân thuộc, vẫn bộ đồ đó những đã ngã màu bạc vì nắng mưa, tôi mới sực tỉnh lại thì ra đã lâu rồi tôi mới thật sự chăm chú quan sát mẹ và cha tôi nhiều đến như vậy.
Tôi nghe em tôi bảo: “Chị trên đó không biết nhà xảy ra rất nhiều chuyện, mẹ không cho ai nói chị biết sợ chị bận lòng”. Nó còn bổ sung thêm câu: “Cha thương chị lắm biết chị mới về sẽ mệt mặc dù mới vừa khỏi bệnh đã lật đật đi mua cơm cho chị rồi”. Có một cái gì đó cứ nghẹn lại ở họng mà không thoát ra được, tôi quay đầu kiếm chút không khí để che đi những giọt nước mắt như chực chờ để tuôn rơi. Chẳng những vậy mẹ tôi bắt đầu hỏi han ý kiến của tôi về những việc mà trước đây chưa hề có. Tôi không hiểu nổi mọi thứ thật sự xảy ra rất nhanh, mẹ cứ như người khác vậy. Cho đến bây giờ càng lớn tôi mới càng hiểu rằng tôi ích kỷ quá rồi, mẹ tôi mặc dù hay la mắng tôi nhưng chưa bao giờ để tôi thiệt bất cứ thứ gì, mẹ hay cằn nhằn nhưng chưa bao giờ ép buộc tôi, có những hôm tôi bệnh mẹ mua từng viên thuốc cho tôi dặn tôi đủ điều.
Đi làm rồi mới thấu hai từ cô đơn, mọi người bận lắm chẳng ai để ý cảm nhận lấy cảm xúc của bạn, chẳng nơi nào ấm áp bằng gia đình đâu. Mẹ tôi từng tâm sự tôi thế này: “Bởi vì mẹ không phải tuyệt vời nhất nên mẹ sẽ cố gắng nhiều nhất, vì mẹ mong sau này con của mẹ sẽ đỡ phải vất vả sớm hôm như mẹ”. Lúc đó nước mắt trực trào cố nuốt vào trong chỉ muốn chạy đi kiếm một chỗ nào đó khóc để không ai phải biết.
Gia đình là nơi lúc vui bạn sẽ không nghĩ đến nó, nhưng chỉ cần bầu trời thả những vì sao cùng ánh trăng soi sáng hòa với nỗi cô đơn tìm đến thì bạn mới nhớ về nó. Ở nơi đó cũng sẽ không có những bộn bề những suy nghĩ bao quanh, bạn có thể bỏ xuống vỏ bọc mạnh mẽ của mình để luôn là đứa trẻ đơn thuần bên vòng tay những người thương yêu bạn mà chẳng có lý do gì cả. Chỉ có lý do duy nhất vì chúng ta là gia đình, đơn giản thế thôi.
© Nguyen Mi - blogradio.vn
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- 30 mẹo để giành được sự tôn trọng của người khác! Thứ Bẩy, 18/01/2025, 00:00
- Bạo lực tình dục có thể gây ảnh hưởng lâu dài đến sức khỏe Thứ Sáu, 10/01/2025, 00:00
- 20 Điểm Chung Của Những Người Có Mối Quan Hệ Tuyệt Vời Thứ Ba, 07/01/2025, 00:00
- Chấp nhận sự từ chối-Làm thế nào chúng ta có thể biến nỗi đau thành sự phát triển Thứ Hai, 25/11/2024, 00:00
- Rối loạn lo âu về cơ thể: Sự không hoàn hảo của cơ thể không phải là lỗi của bạn! Thứ Hai, 18/11/2024, 00:00
- TẬP HUẤN SỨC KHỎE KINH NGUYỆT CHO CỘNG ĐỒNG KHIẾM THỊ TÌM NGƯỜI HỌC Thứ Sáu, 06/09/2024, 01:56
- ADHD - Bộ não chạy marathon trong khi cơ thể ngồi yên Thứ Hai, 15/07/2024, 00:00
- Tâm thần phân liệt - Một số thông tin cần biết Chủ Nhật, 14/07/2024, 00:00
- Hiệu ứng thông tin sai lệch: Tại sao bạn không nên luôn tin tưởng vào trí nhớ của mình? Thứ Bẩy, 13/07/2024, 00:00
- Để những đứa trẻ khác cha/mẹ cùng nhau lớn lên trong hòa thuận Thứ Sáu, 12/07/2024, 00:00
Các tin khác
- Hôm nay anh là chú rể nhưng cô dâu không phải em Thứ Tư, 30/09/2020, 09:19
- Con nhớ mẹ rất nhiều Thứ Tư, 30/09/2020, 09:00
- Phụ nữ quyến rũ nhất khi nào? Thứ Ba, 29/09/2020, 20:00
- Tha thứ để được may mắn, hạnh phúc hơn Thứ Hai, 28/09/2020, 20:00
- Tuổi thơ là những điều giản dị nhưng bình yên nhất trong cuộc đời Thứ Hai, 28/09/2020, 10:19
- Liệu còn cơ hội nào cho em được yêu anh? Thứ Hai, 28/09/2020, 10:00
- Buông tay thôi chưa đủ, cần thêm nhiều mạnh mẽ để quên đi Thứ Hai, 28/09/2020, 09:00
- Hai Mươi - Cơ hội tuyệt vời của cuộc hành trình Thứ Sáu, 25/09/2020, 09:05
- Lớn rồi, có những chuyện chỉ nên giữ cho riêng mình Thứ Sáu, 25/09/2020, 09:00
- Chuyện tình chưa kịp đặt tên Thứ Năm, 24/09/2020, 18:30
- Gửi người con thương Thứ Tư, 23/09/2020, 11:00
- Trạm chờ xe buýt ngày mưa Thứ Tư, 23/09/2020, 10:00