Giao diện tiếp cận

Xe đạp rao tình, chuyện buồn đất Cảng Thứ Hai, 14/08/2006, 15:35

Ảnh minh hoạ

Trời lất phất mưa, ảnh hưởng của cơn bão số 3 làm không khí phố biển thêm nặng nề, u ám. Đang mùa du lịch, nhưng vì bão nên chỉ thấy lác đác qua lại những vị khách thích phiêu lưu và thích ngắm biển trong bão lũ, trong những tiếng gầm gào của sóng ngoài khơi xa.

Từ những ngõ nhỏ của xóm trọ tồi tàn nép sau các nhà hàng, khách sạn cao ngất, một vài thiếu nữ mặt còn rất "măng sữa" với trang phục cực kỳ "mát mẻ" thỉnh thoảng lại lượn trên những chiếc xe đạp mini vòng vèo trên đường, qua cửa các nhà hàng, khách sạn cũng đang buồi hiu vì vắng khách, với đôi mắt vừa như lãng đãng, vừa như đang chờ đợi một tiếng gọi nào đó. Nếu mới đến đây, không phải ai cũng biết đó là những cô gái đang tự quảng cáo mình theo kiểu "tôi đi bán tôi", bởi nếu chỉ nhìn lướt qua, các cô đều trẻ trung và có vẻ như hoàn toàn trong sáng!

Ở đâu có du lịch, ở đó có gái mại dâm. Điều đó gần như đã trở thành một quy luật bất thành văn và không còn khiến người ta quá ngạc nhiên nữa. Song có lẽ rao tình bằng xe đạp thì chỉ ở Hải Phòng mới có, mới khiến người ta phải suy tư nhiều về loại hình hoạt động mại dâm này. Những cô gái về đây hành nghề này đa phần ở các tỉnh xa như Nghệ An, Hà Tĩnh,…  gần thì Hải Dương sang. Hầu hết các "má mì" đều phải lặn lội về các vùng quê heo hút, tuyển lựa rồi đưa về dạy "nghề", dạy cách chiều chuộng khách lẫn cách moi tiền của khách. Không biết công đoạn dạy dỗ này có kiêm thêm chiêu dạo xe đạp bắt khách nữa hay không? Xót xa nhất khi những bé gái còn quá trẻ, cơ thể chưa phát triển, những chủ chứa đã mua thuốc và kem bôi kích thích mọc lông cho các em dùng, bắt các em trưởng thành ngay ở độ tuổi vị thành niên. Thật khó tin, nhưng nhìn những gương mặt còn đầy lông tơ, đôi mắt trong veo, vóc người bé nhỏ đang gò lưng rong ruổi trên xe đạp, tôi hiểu những người bán hàng quanh khu vực nhà nghỉ đã không đặt điều trong câu chuyện kể cho chúng tôi nghe.

Về đây "hành nghề", mỗi em một cuộc đời, một số phận, nhưng theo tôi hiểu thì phần đa đều do hoàn cảnh xô đẩy mà phải sa chân vào cái "nghề" bạc bẽo này. Không em nào muốn phải ăn đời ở kiếp với phận bán phấn buôn hương, nên đều cố gắng làm một vài năm, kiếm lấy lưng vốn rồi về quê tìm một tấm chồng, sống cuộc đời lương thiện. Cá biệt hơn và cũng khó tin hơn khi có những em tâm sự: ra đây làm nghề để có tiền đi học tiếp, vì gia cảnh ở quê quá nghèo... Cũng có thể đó chỉ là những lý do hoa mỹ mà các cô gái muốn vin vào làm cái cớ thanh sạch để biện minh cho mình, nhưng nếu quả  như vậy thì thật đáng xót xa. Có những em nói dối gia đình ra Hải Phòng làm việc ở nhà máy nọ, công ty kia, nhưng rồi dòng đời xô đẩy, lại dạt về những xóm trọ heo hút này. Ở đây các em hầu như sống theo kiểu "ẩn dật", ít xuất hiện hay ngồi lê la ở các quán đông người. Có mua bán gì thì hoặc chủ chứa mua hộ, hoặc các em đi chóng vánh rồi lại về nhà ngay, thời gian có mặt nhiều nhất bên ngoài chính là lúc lượn xe đạp đi bắt khách. Không ít lần có em vô tình gặp người làng ra Đồ Sơn du lịch, đã phải chạy tứ tán để tránh phải giáp mặt. Những lúc như thế, tôi hiểu rằng các em tránh sao được những tủi hổ, xót xa. Nhưng lao đã đâm rồi thì cũng… trót phải theo lao thôi chứ biết làm sao!

Tôi nhớ có lần đọc một truyện ngắn có tên gọi "Những đồng tiền không đổ mồ hôi", kể chuyện cuộc đời của một cô gái bán mình đề lấy tiền nuôi con. Thú thật ngày đó tôi chưa hiểu lắm chuyện "đổ mồ hôi" hay "không đổ mồ hôi" trong cái việc mà vốn theo quan niệm của nhiều người, thì đó là nghề "ăn trắng mặc trơn". Nhưng ngồi nói chuyện gẫu với các em gái ở đây, tôi hiểu các em cũng chính là những người bị bóc lột đến lao lực và cùng cực rất đáng thương. Mỗi lần đi khách, các em được trả 80.000 đồng mà trong số đó, 30.000đ phải trả cho chủ trọ, 30.000đ phải trả cho chủ chứa, phần còn lại của các em là 20.000đ. Số tiền có thêm chỉ trông chờ vào các khoản tiền "bo" của khách, còn không thì… Những ngày đông khách, mỗi cô có thể đi tới hàng chục lần. Con số ấy có thể khiến nhiều phụ nữ phải giật mình sợ hãi, nhưng dù sao như vậy vẫn còn có cái gọi là phần trăm "thù lao" của các các cô gái đi khách, còn với những cô làm ở cửa hàng mát-xa thì còn nghiệt ngã hơn nhiều. Vé vào cửa là 60.000đ, nhưng các cô gái không được hưởng bất cứ một phần trăm nào trong đó. Các em phải tự lo chỗ ăn, ở, hành nghề, và chỉ được hưởng tiền bo, khách bo nhiều hưởng nhiều, bo ít hưởng ít, không bo thì thôi hưởng. Khắc nghiệt là thế nhưng các nhà hàng mát-xa cũng chẳng bao giờ lo thiếu nhân viên, vẫn hàng ngày hàng giờ tấp nập những thiếu nữ mặt búng ra sữa đăng ký được làm công việc đó. Chỉ tính sơ một quãng đường chừng 50m tại bãi tắm khu II (bãi tắm đẹp nhất ở Đồ Sơn) đã có tới hàng chục nhà hàng, khách sạn như nhà nghỉ S.M, nhà nghỉ H.N, nhà nghỉ T.D, v.v. lúc nào cũng có sẵn trong nhà chừng bốn đến năm nhân viên để khi khách cần là có. Nếu khách không ưng thì các chủ chứa có thể gọi đến vài cô từ những nơi khác khác để lựa, hoặc cũng có thể mời ngồi ở cửa ngắm nghía và lựa chọn các cô gái đạp xe qua lại. Đây chính là nguyên nhân của những cuộc rao tình đầy "xì po" bất đắc dĩ của các cô gái trẻ như đã nói ở trên.
 
Có thể nói chỉ trong hai năm gần đây, du lịch Đồ Sơn, Hải Phòng thực sự rôm rả hơn phần nào cũng chính vì hoạt động mại dâm ngày một "năng động" và sôi nổi hơn. Mà du lịch theo kiểu này thì quả thật… biển không chỉ đông vào mùa hè nữa, mà là tứ thời. Theo các chủ quán ở khu vực gần xóm trọ thì mùa đông, đa phần các tay chơi đều xuống đây giải trí trọn gói trong ngày. Đã quen đường, quen ngõ, quen chủ chứa, hầu như các khách chơi đều có các thông tin rõ ràng chứ không hề lớ ngớ về giá cả và địa điểm. Về vấn đề này không rõ các nhà quản lý du lịch ở Hải Phòng có biết không, và có những chính sách giải quyết ra sao? Môi trường sinh thái biển ở Đồ Sơn mùa du lịch năm nay đã được cải thiện khá nhiều, mặc dù không thể nói đã thực sự tốt, song rõ ràng về môi trường văn hoá, xã hội thì còn khá nhiều điều cần phải bàn lại và cần làm tốt hơn nữa.

Chiều nay, đài báo bão số 3 đã suy yếu dần và chuyển sang đảo Lôi Châu, Trung Quốc. Những cơn mưa dai dẳng ngớt dần, và thấp thoáng lại thấy bóng những em gái bé nhỏ, gập người như những chú còng gió mỏng manh trên xe đạp. Bão đã tan, nhưng ai biết những cơn bão cuộc đời sẽ còn quăng quật các em đến bao giờ?... Các em còn trẻ quá, non nớt quá, chẳng biết sau những sóng dập mưa vùi như thế, liệu có biết bao em cập được bờ bến của bình yên. Hải Phòng chiều nay hình như có thêm chút nắng…

Dương Kim Thoa 

Lượt xem: 2277

Nhận xét(0 Nhận xét)

Chưa có nhận xét nào

Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét  của bạn.

Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *




Các tin mới hơn


Các tin khác


Đăng ký nhận bản tin

Nhận qua email bản tin thông báo về ấn phẩm, chương trình và sự kiện của Tâm sự 360.

Đối tác

IPPF
Logo-Rockefeller
Save-Child
CORDAID

Liên kết website

CCIHP
Lao động xa nhà

Đóng góp - Tài trợ

Thanh niên Việt Nam cần sự chung tay của bạn để có một cuộc sống lành mạnh, an toàn, thỏa mãn và tương lai bền vững.



Thống kê truy cập

Số người đang online: 9
Lượt truy cập: 34707769

bandar togel terbaik slot online gampang maxwin 10 Daftar Bandar Togel Terbaik Togel Terbaik Dan Terbesar Min Bett 100 Perak 5Daftar Situs Bandar Togel Terpercaya Situs togel Resmi dan Terpercaya Aplikasi bandartogel terbaik dan terbesar di indonesia 5 Rekomendasi Situs Bandar Togel terbaik Rekomendasi Situs Bandar Togel Terbaik SLOT GACOR : Slot Online Gacor Terbaik SLOT DEMO : Slot Demo Gacor Terlengkap 5 Daftar Situs Bo Bandar Togel Terbaik 10 Daftar Bandar Togel Terbesar Dan Terbaik Daftar Bo Bandar Togel Terbaik 10 Daftar Bandar Togel Terbaik 10 Daftar Bandar Togel Terbaik Rekomendasi Slot Demo Anti Lag Slot Demo Gacor Situs Bandar Togel Resmi Rekomendasi Slot Demo Anti Lag TOTO ONLINE Akun Slot Demo Gacor Terlengkap 10 Daftar Bandar Togel Terbaik