Ta đã gặp được nhau Thứ Năm, 14/07/2022, 00:00
An từng đọc được một câu thế này trên mạng “Con người đến thế giới một cách trơ trọi, rồi những cuộc gặp gỡ, chia tay cứ thế trôi qua mà không thể nào cản được. Thế nhưng rồi sẽ có một ngày tại một nơi nào đó, có thể là kỳ vĩ, cũng có thể là hoang sơ, ta sẽ gặp được một bến đỗ mà bản thân sẽ chẳng muốn bước tiếp, sẽ một lòng một dạ mà ở lại một đời.”
An liếc nhìn đồng hồ, 2 giờ sáng, thành phố biển chìm trong bóng tối yên lặng, ánh sáng duy nhất từ những bóng đèn đường le lói làm cảnh vật trở nên mờ ảo mơ hồ. Tiếng sóng rì rầm vỗ bên tai nổi bật giữa không gian không một tiếng động. Cô khẽ hít một hơi dài, lồng ngực tràn đầy mùi biển nồng đậm, thầm hài lòng với quyết định đến đây vào vài tiếng trước của mình.
3 tiếng trước, An nằm dài trong căn phòng quen thuộc có chút vô vị giữa trung tâm thành phố, bỗng chốc cảm thấy chơ vơ vô cùng. Một công việc ổn định, vài người bạn đủ thân và gia đình hạnh phúc, thế nhưng An vẫn thấy mình lạc lõng giữa tất cả. Cái cảm giác ấy cứ như một mầm cây nhỏ được gieo trồng ở một góc khuất trong lòng cô, đâm chồi, rồi từ từ to lớn hẳn, đến hôm nay thì thật sự khiến cô khó thở. An vùng dậy gửi vội email, dùng hai ngày phép trong tháng và xin nghỉ thêm một ngày, gấp gọn vài bộ quần áo mấy cái vật dụng cần thiết. Xong xuôi hết cả, An bắt chuyến xe khuya cuối cùng của ngày, ngồi 2 tiếng đồng hồ và bây giờ đứng ở đây vào lúc 2 giờ sáng.
Còn vì sao lại là nơi này thì tất cả là cái duyên. Lúc chọn điểm đến, đầu An cứ mơ về bãi cát dài vô tận với những đám rau muống biển, hàng dừa và một vài chiếc thúng con neo đậu. Lướt đọc bài review trên mạng, cuối cùng cô chọn một tỉnh nhỏ miền Trung trong một bài viết chỉ có chưa tới mười lượt đọc.
“Bạn muốn ngắm biển với vẻ hoang sơ vốn dĩ của nó, chưa hề có sự đụng chạm của con người không? Nếu có thì đến đây ngay đi, một nơi tuyệt vời.”
Câu cuối trong bài viết chủ blog có viết thế, An thầm gật đầu đồng ý, đúng là một nơi tuyệt vời.
Lúc ấy cái suy nghĩ chỉ muốn đi lấn chiếm nên chưa kịp suy nghĩ, giờ đây một vài rắc rối nhỏ làm An lo sợ: Bây giờ phải ở đâu?
“Có lẽ sẽ có một vài quán cà phê 24/7, vào đó tạm chờ trời sáng rồi thuê homestay sau cũng được.”
Cô tự trấn an bản thân, xách chiếc balo không quá nặng trên vai rảo bước trên con đường yên lặng không bóng người. Thế nhưng có vẻ nơi này chưa phát triển lắm, chẳng có một quán cà phê hay cửa hàng tiện lợi nào cả. Từng căn nhà san sát nhau, im lìm chìm vào giấc ngủ.
2 giờ 30 phút sáng, An đến một ngã tư lớn vắng vẻ, chỉ có ánh đèn đường treo tít trên cao là hiu hắt sáng. Cô thả balo rồi ngồi bệt xuống đất, sau đó nằm luôn ra giữa đường.
“Ở đây vắng vẻ như vậy, không khí lại mát, nằm ngủ cũng không phải tệ”.An chợt bật cười với cái suy nghĩ ngớ ngẩn của mình, từ từ nhắm mắt cảm nhận mùi đang căng tràn trong lòng ngực và nghe tiếng sóng ngay bên tai.
“Này bạn, ổn đấy chứ?”
Không biết qua bao lâu, một tiếng nói đột ngột vang lên ngay trên đỉnh đầu làm An giật mình. Cô vội choàng dậy ôm lấy balo, ngồi co người với tư thế phòng thủ mà bản thân nghĩ là an toàn nhất. Người con trai vừa lên tiếng khó hiểu nhìn cô, rồi chợt bật cười.
“Này, tôi không phải người xấu, không cần phải cảnh giác như vậy đâu.”
“Không người xấu nào tự nhận mình là người xấu cả.”
An lẩm bầm trong miệng, vẻ mặt không chút lơ là nào.
“Thôi nào, nếu tôi có ý định làm gì thì một người con gái gầy gò như cô thì chỉ cần một tay là hạ gục chứ chẳng nói chuyện như bây giờ.” Người con trai khẽ vươn tay, vừa cười hiền lành làm lộ ra cái răng khểnh duyên dáng cùng 2 lúm đồng tiền lõm sâu, trông không có vẻ gì là đang bày mưu tính kế.
An nhìn bàn tay to lớn đang chìa ra có vài vết chai sạn kia hồi lâu rồi dứt khoát nắm lấy, theo đà đứng dậy.
“Coi như tôi cược với số phận đi.”
“Trận cược này thắng rồi, đừng lo.”
“Tôi tên Vũ, cậu có thể gọi như thế nào miễn là cậu thấy thích, rất vui được làm quen.” Vũ vẫn giữ nét cười tươi tắn ấy, nhẹ nhàng nói.
“Tôi tên An, anh phải gọi tôi như thế, không được khác.” Cô trả lời, giọng vẫn không mềm mỏng đi chút nào làm anh lại bật cười, lắc đầu bất lực.
“Được rồi, An. Có vẻ An là khách du lịch nhỉ? Tôi mạo muội đoán như vậy vì ở đây cả năm cũng chẳng có quá mười vị khách từ phương xa ghé. An biết đó, người ta đổ xô tới những nơi nổi tiếng, ít ai nhớ đến vẻ hoang sơ vốn có của thiên nhiên cả.”
“Tôi hiểu, đúng là tôi từ nơi khác đến đây, nhưng không phải du lịch mà là để bình lặng. Tôi là một số ít những người đi tìm kiếm vẻ hoang sơ đó đây, và anh cũng vậy.”
Vũ ngạc nhiên, hỏi.
“Sao An nghĩ tôi không phải người ở đây?”
Cô nhìn tổng thể một lượt người con trai cao lớn đứng trước mặt, hờ hững nói.
“Nước da quá trắng, có dân biển nào lại trắng như vậy kia chứ.”
Vũ lại bật cười, đây là lần thứ ba anh không nhịn được mà phải cười thành tiếng trong cuộc trò chuyện này.
“Thôi nào, coi như An thông minh đi. Thế có phải là không có chỗ ngủ không? Tôi cá là An không đặt phòng khách sạn trên thị trấn trước.”
An thở dài.
“Anh lại đúng rồi.”
“Thế có muốn về chỗ tôi không, cô chủ chắc giờ này đã thức để chuẩn bị cho chuyến thuyền vào sáng nay. Chắc hẳn cô sẽ không nỡ bỏ một cô bé bé bằng cái nắm tay ở ngoài đường lúc 3 giờ sáng thế này đâu. Và tất nhiên là vẫn còn một phòng trống và luôn sạch sẽ.”
Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của cô, anh bật cười.
“Chỉ là một lời đề nghị, An có thể từ chối nếu không muốn.”
Tiếng sóng biển rì rầm bên tai, lâu lâu lại chìm nghỉm trong màn đêm đặc sệt. Sau một lúc khá lâu, An xách cái balo nhẹ hều lên vai, ngẩng đầu hỏi.
“Thế thì tôi đặt cược tiếp vậy. Nào, giờ đi hướng nào, Vũ?”
Sau vài giây ngơ ngác, Vũ đưa tay về hướng chỉ có một chiếc đèn nhỏ hiu hắt.
“Bên này.”
Hai người sánh vai nhau bước đi, dần dần chìm vào màn đêm đặc sệt, nhưng không hề đáng sợ.
7 giờ sáng, An bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức. Căn phòng nhỏ hướng thẳng ra phía biển, ánh nắng cứ thế ngỗ nghịch len lỏi qua từng ngóc ngách rồi đọng thành từng vũng lớn trên sàn. An vệ sinh cá nhân đơn giản rồi mở cửa bước ra ngoài. Khu vườn nhỏ đơn sơ hướng thẳng ra biển, một chiếc phản gỗ dưới cái cây bàn cao, to lớn phủ mát một vùng. An ngắm nhìn đến say mê dưới ánh nắng ban mai dịu dàng, ngơ ngẩn hồi lâu cho đến khi có người gọi.
“Cô bé, lại đây nào. Cô sẽ đãi con một bữa thật thịnh soạn.”
Cô trưởng nhà đang ngồi bên tấm phản quạt than, tươi cười nói. Sự nhiệt tình của cô làm An hơi lúng túng. May sao lúc đó Vũ trở về, trên tay và vài hải sản tươi sống, hẳn là thuyền mới vào bờ.
“Nào, có thực mới vực được đạo, mau mau lại đây nào.”
An ngượng ngùng bước tới, nhưng không còn cảm giác lúng túng nữa.
Sau khi ăn xong, Vũ và An ngồi trên chiếc phản nhỏ nhìn ra biển. Anh vu vơ nói.
“Cô ấy là chủ nhà, cũng chính là người cưu mang cái đứa vừa bước xuống xe là bị mất ví như tôi. Lúc đó cô bảo nhìn mặt tôi quá thảm, lại có chút đáng tin nên đánh liều cho một người xa lạ vào nhà thế này.”
“Chắc là nhìn mặt tôi cũng thảm, cũng đáng tin nên cô lại liều lần thứ hai.” An vừa nghịch vài cái vỏ sò mà Vũ vẫn hay nhặt về lúc ra biển lúc sáng, xếp đầy trên tảng đá bên cạnh, vừa nhún vai tỏ vẻ may mắn nói.
Vũ bật cười. Anh không hiểu sao chỉ một vài câu nói vu vơ không mang ý tứ gì của An lại làm anh vui vẻ đến thế. Ở cô có một thứ gì đấy chơ vơ, nhưng nhẹ dịu làm người khác không kiềm lòng mà vui vẻ.
An vẫn ngước mắt nhìn ra biển, vu vơ hỏi.
“Thế sao anh lại ở đây.”
“Tôi hay đi lắm, mấy tháng lại đi một lần. Mà tất nhiên là đi ở lung tung thế này, chớ tuyệt nhiên không đến mấy khu du lịch. An biết đó, ở mấy nơi đó đẹp thật, nhưng không phải vốn có mà là đẹp theo ý muốn của con người. Và cả, ồn ào lắm.”
“Đồng ý.” An gật đầu thật mạnh biểu lộ sự đồng tình. Hai người cứ trò chuyện như thế mãi cho đến khi ánh nắng lên cao mới tạm dừng.
An cô đơn, chơ vơ một cách khó hiểu. Vũ lạc lõng, ồn ào đi tìm khoảng trời mới để lấp đầy sự trống vắng trong lòng. Hai con người ấy đã gặp nhau, tại một vùng biển hoang sơ, đẹp đẽ.
Những ngày sau đó lập đi lập lại một trình tự nhất định: Buổi sáng, hai người sẽ dậy thật sớm, ra biển đón bình minh và kéo ghe cùng các bác ngư dân, đón những mẻ tôm cá đầu tiên trong ngày. Vũ hay chọn một vài loại rồi mua luôn ở đó, vì mọi người đều quý mến nên anh mua được giá rất hời làm An thán phục vô cùng.
Khi mặt trời đã lên cao thì hai người trở về, nài nỉ cô chủ nhà nấu cho một bữa ăn thật ngon. Sau khi ăn xong cũng là lúc Vũ làm công việc. An rảnh rỗi mượn chiếc xe đạp cô chủ chạy vòng vòng khắp phố, có hôm ra chợ, có hôm chạy ra biển đón ghe thuyền vào buổi chiều, lại mua thêm một ít hải sản tươi còn búng trong rổ.
Hoàng hôn dần buông cũng là lúc Vũ đóng máy tính, gấp hết tài liệu, hai người chạy ào đi tắm biển. An không biết bơi, chỉ ngồi trên bờ nghịch cát trong khi Vũ bơi như một vận động viên thực thụ. Khi mặt trời đã xuống núi, ánh sáng cuối cùng cũng dần tắt sau những dãy nhà thì cả hai trở về. Một nhà ba người lại thưởng thức món ngon mà cô chủ chuẩn bị. Tối đến, khi mọi người ai nấy đều trở về nhà thì Vũ rủ An đi dạo. Anh khoái đi bộ trên con đường lớn, vắng tanh không một bóng người, có thể đi ra giữa đường mà chẳng lo xe cán. Tình cờ, An cũng thích như vậy.
“Tôi hay đi dạo thế này lắm, suy nghĩ được nhiều thứ mà bình thường nghĩ không thông. Tối đó cũng ngủ không được mà vùng dậy đi như thế này, ai ngờ lại gặp được An.” Vũ bước thật chậm, rủ rỉ nói.
“May cho tôi rồi.” An cười nhẹ, khẽ đáp.
“Cũng là may cho tôi.”
Không khí bỗng có chút ngượng ngùng, hai người vẫn sóng vai nhau trên con đường vắng. Tối đó An trằn trọc không ngủ được, vì nhiều thứ phải suy nghĩ lắm. Vũ cũng y hệt vậy, nhưng có điều anh nghĩ về An.
Ngày tháng trôi qua nhanh không dừng lại được. Mới ngày nào An còn xa lạ bước xuống từ chuyến xe nửa đêm mà giờ lại phải trở về. Cô bắt chuyến xe sớm nhất để về lại thành phố vào đêm thứ ba ở đó, vẫn là chuyến đêm. Vũ tiễn An ra bến mặc dù An nói không cần, lý do là cuộc chia tay nào cũng buồn cả. Hai người trao nhau cái ôm nhẹ đầu tiên sau ngần ấy thời gian quen nhau. Chỉ là lướt qua nhẹ, rồi An lên tàu, đi mất.
An trở về với cuộc sống hàng ngày, với công việc ngập tràn những con số và vài buổi tiệc cùng bạn bè, thế nhưng cô vẫn lại chơ vơ. Cô cứ mơ hoài về bãi biển với bờ cát trắng trải dài vô tận, bóng dừa xiên xiên, cái thúng con chất đầy tôm cá mỗi buổi bình minh trở vào bờ, nồi lẩu hải sản ngon tuyệt của cô chủ, và cả nụ cười chất phác, pha chút vị mặn của Vũ.
An từng đọc được một câu thế này trên mạng “Con người đến thế giới một cách trơ trọi, rồi những cuộc gặp gỡ, chia tay cứ thế trôi qua mà không thể nào cản được. Thế nhưng rồi sẽ có một ngày tại một nơi nào đó, có thể là kỳ vĩ, cũng có thể là hoang sơ, ta sẽ gặp được một bến đỗ mà bản thân sẽ chẳng muốn bước tiếp, sẽ một lòng một dạ mà ở lại một đời.”
An nhận ra rằng hóa ra bao lâu nay mình chơ vơ là vì xung quanh ồn ào như vậy, nhưng chẳng có một ai thực sự hiểu được lòng cô. An vội vàng mở điện thoại, gửi đi một vài tin nhắn rồi hồi hộp chờ đợi hồi âm.
Mười phút, ba mươi phút, 1 tiếng, 1 ngày… điện thoại vẫn im lặng, không một thông báo.
An nằm dài trên giường, lòng trống rỗng một cách kỳ lạ. Phải chăng cái cảm giác đó chỉ mình cô cảm thấy, đối phương không hề có ý gì. Cái ôm lúc chia tay, cô còn nhớ rõ Vũ khẽ ôm chặt chỉ trong một thoáng, hơi ấm lúc ấy đến giờ cô cảm nhận rất rõ. Tất cả chỉ là tưởng tượng hay sao?
Điện thoại bỗng vang lên tin nhắn.
“Chào An, xin lỗi vì không trả lời tin nhắn An sớm hơn. Dạo này tôi bận quá, có vài thứ lộn xộn cần sắp xếp lại. Tôi có một vài quyết định táo bạo trong đời, có thể nói là hơi quái đản nhưng thú vị và chắc chắn sẽ không hối hận. An rảnh không? Tôi có thể mời An một nồi lẩu hải sản chứ? Tôi đến rồi, đến thành phố của An.”
An nhìn chầm chầm dòng tin nhắn đến chục phút, lòng rộn ràng một cách kỳ lạ.
Điện thoại lại hiện lên tin nhắn mới, vẫn là Vũ.
“Tôi có thể là người may mắn được nắm tay An đi bộ trên bãi cát dài chứ?”.
Cỏ - blogradio.vn
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- Chấp nhận sự từ chối-Làm thế nào chúng ta có thể biến nỗi đau thành sự phát triển Thứ Hai, 25/11/2024, 00:00
- Rối loạn lo âu về cơ thể: Sự không hoàn hảo của cơ thể không phải là lỗi của bạn! Thứ Hai, 18/11/2024, 00:00
- TẬP HUẤN SỨC KHỎE KINH NGUYỆT CHO CỘNG ĐỒNG KHIẾM THỊ TÌM NGƯỜI HỌC Thứ Sáu, 06/09/2024, 01:56
- ADHD - Bộ não chạy marathon trong khi cơ thể ngồi yên Thứ Hai, 15/07/2024, 00:00
- Tâm thần phân liệt - Một số thông tin cần biết Chủ Nhật, 14/07/2024, 00:00
- Hiệu ứng thông tin sai lệch: Tại sao bạn không nên luôn tin tưởng vào trí nhớ của mình? Thứ Bẩy, 13/07/2024, 00:00
- Để những đứa trẻ khác cha/mẹ cùng nhau lớn lên trong hòa thuận Thứ Sáu, 12/07/2024, 00:00
- Cách đơn giản nhìn thấu một người Thứ Bẩy, 06/07/2024, 00:00
- Khoa học về giấc ngủ: Tiết lộ sự hữu ích đằng sau thời gian "không làm gì" - Phần 3 Thứ Năm, 04/07/2024, 00:00
- Khoa học về giấc ngủ: Tiết lộ sự hữu ích đằng sau thời gian "không làm gì" – Phần 2 Thứ Tư, 03/07/2024, 00:00
Các tin khác
- Mong bạn đủ lòng tin vào những điều tốt đẹp phía trước Thứ Năm, 07/07/2022, 00:00
- Bồ công anh luôn bay theo hướng gió, như em luôn hướng về phía anh Thứ Năm, 07/07/2022, 00:00
- Em buông tay anh rồi đó Thứ Năm, 07/07/2022, 00:00
- Lời hứa Thứ Năm, 07/07/2022, 00:00
- Khoảnh lặng trong cuộc sống Thứ Hai, 04/07/2022, 00:00
- Thời gian không chờ đợi ai Thứ Năm, 30/06/2022, 00:00
- Nhắm mắt và lãng quên Thứ Năm, 30/06/2022, 00:00
- Làm thế nào để an toàn hơn khi đang ở trong các mối quan hệ Thứ Năm, 23/06/2022, 00:00
- Yêu một nguời không yêu Thứ Năm, 23/06/2022, 00:00
- 3 lý do đơn giản vì sao bạn còn độc thân Thứ Hai, 20/06/2022, 00:00
- Hiệu ứng chậu hoa: Không dám bước ra khỏi vùng an toàn Thứ Hai, 20/06/2022, 00:00
- Ánh nắng ngày hạ của tôi Thứ Năm, 16/06/2022, 00:00