Năm nay tôi 30 tuổi đã chứng kiến và trải qua nhiều biến cố của gia đình. Năm 2005, chị Hai tôi mất, năm 2016, bà nội tôi mất và mới đây, năm 2018, ba tôi qua đời vì một cơn bạo bệnh. Lúc đó, ông chỉ mới 55 tuổi và vẫn đang giữ trọng trách quan trọng trong một đơn vị hành chính ở địa phương.
Là gia đình có truyền thống cách mạng, thế nhưng trong gia đình, ngoài bố tôi là người sống bình dị, chan hòa với mọi người còn lại các bác, các cô của tôi ai cũng ích kỷ, nhỏ nhen, kể cả những người trong gia đình với nhau nên khiến nhiều lúc anh chị em bất hòa.
Nội tôi có 4 người con, ba tôi là con thứ 3 trong gia đình và cũng là con trưởng của dòng họ và tôi là đích tôn. Nếu như những gia đình khác, với trọng trách của một người con trai như vậy, ba tôi sẽ được mọi người trong gia đình nể trọng, nhưng điều này đã không có ở gia đình tôi. Từ khi tôi hiểu chuyện cho tới nay, đã nhiều lần tôi chứng kiến họ có những hành động không hay với gia đình tôi.
Bác cả nhà tôi không có chồng. Nghe đâu hơn 30 năm trước bác làm thuê cho một gia đình ở tận Đắk Lắk, lâu lâu mới về quê một lần. Tính bà ích kỷ, nhỏ mọn và hay tính toán thiệt hơn với người khác, đặc biệt là gia đình tôi.
Không chỉ bác cả, các cô cũng luôn ích kỷ và xét nét gia đình tôi.Tôi nhớ khi tôi đang học năm thứ 2 Đại học, vì bố mẹ tôi không dư giả nên đến lúc nộp học phí, mẹ tôi không có đủ tiền để tôi đóng cho nhà trường, khi đó ba mẹ nói với tôi: “Con gọi điện cho cô Bốn, mượn hay xin cô đỡ đi”. Nghĩ rằng ruột già với nhau, những lúc khó khăn có thể cô sẽ giúp đỡ nên tôi đã gọi điện xin cô chút tiền đóng học. Chẳng những không được giúp đỡ, cô còn dè bỉu, đay nghiến: “Ba mẹ mày đẻ mày ra thì lo cho mày chứ, tao làm gì có tiền mà xin”. Vì quá bất ngờ và bức xúc trước lời nói của cô nên tôi đã tắt ngang máy.
Tôi biết khi đó cuộc sống của cô khá dư dả nhưng cô lại không giúp đỡ khi bố mẹ tôi gặp khó khăn, từ đó tới nay tôi cũng không gọi điện cho cô nữa. Sau này gặp tôi ở quê, cô lại nói rằng chỉ là nói đùa. Vừa rồi tôi bị tai nạn giao thông trên đường đi làm, gãy xương gò má nên phải phẫu thuật, ấy vậy mà cô cũng chẳng hỏi han tôi lấy một câu, dù chỉ là một cuộc điện thoại. Mẹ tôi hỏi: Sao cô không thăm nom cháu, cô lại bảo rằng cô không biết, dù cô tư và cô út tôi ngày nào cũng gọi điện nói chuyện với nhau đủ thứ trên đời. Những việc cỏn con như cô út tôi đau bụng, đau răng thì cũng điện thoại cho cô hay, thế mà chẳng lẽ tôi bị tai nạn thập tử nhất sinh như vậy mà cô út cũng không nói cho cô?.
Dịp Tết rồi cũng là dịp giỗ nội, cô cũng về quê. Trong khi mọi người đều hỏi thăm sức khỏe của tôi khi cô ngồi đó, nhưng cô giả bộ không nghe thấy gì, bưng chén cơm xoay qua hướng khác. Mà anh em tôi có bội bạc gì với cô cho cam, những lần cô đau ốm phải đi bệnh viện, chỉ cần nghe cô gọi điện thoại báo, anh em tôi đều sắp xếp tới để chăm sóc cô tận tình, vậy mà đến khi khỏe, cô lại trách cứ gia đình tôi.
Còn cô út tôi cũng chẳng tốt đẹp gì. Năm 2016, nội tôi mất, cô nghe những người ganh ghét ba tôi bày mưu, tính kế rồi gây lộn trong đám tang. Sau khi đưa đám xong, cô đã bắt ba tôi phải đều chia tiền phúng điếu cho các chị em. Ba tôi không đồng ý vì nghĩ ông còn lo giỗ chạp, cúng lễ và những việc khác, vậy là cô đã làm um mọi chuyện lên, từ đó, cả gia đình tôi từ mặt cô, kể cả khi gặp mặt nhau, tất cả anh chị em tôi cũng không chào hỏi. Năm đó, những kẻ đứng sau bày mưu hả hê, ba tôi bị huyện ủy gọi xuống giải trình, bắt làm kiểm điểm ở huyện và trước địa phương. Ai cũng biết ba tôi bị oan ức. Cuộc sống riêng của cô út cũng chẳng tốt đẹp gì. Cô có hai đời chồng nhưng không ở được với ai. Suốt ngày cô và hai con gái cãi vã với nhau đều vì những chuyện vặt vãnh như ăn uống, tiền bạc. Vì có tính ích kỷ nhưng lại làm biếng nên cuộc sống của cô rất khó khăn, anh em chúng tôi thỉnh thoảng đã biếu cô chút tiền, những lúc như vậy cô tỏ ra thân thiết với anh chị em nhà tôi, còn không, cô ngoảnh mặt và trách cứ chúng tôi không biết lo cho cô.
Chứng kiến nhiều thứ xảy ra với gia đình, với cách đối xử của các cô, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Hiện tôi là con trai duy nhất của gia đình, mẹ tôi cũng đã lớn tuổi. Mẹ vẫn nói với tôi: “Dù cô, bác làm những điều không hay với gia đình mình nhưng con hãy bỏ qua mọi chuyện và đối xử tốt với họ”. Thế nhưng chứng kiến những cảnh “chướng tai gai mắt” mà họ đã làm với gia đình nên tôi định bụng, sau này cuộc sống của họ có như thế nào đi nữa cũng chẳng liên quan tới tôi. Cũng đã lâu rồi tôi không còn qua lại với họ nữa. Ngày trước, cũng vì ba tôi nhường nhịn để giữ hòa khí mà họ lấn tới, đối xử tệ bạc với gia đình tôi, nay ba không còn, tôi cũng sẽ không cần họ. Tôi quyết định vậy có đúng không?
VOV.VN