Một gia đình tan vỡ, bố mẹ ly hôn sẽ để lại những vết thương tâm hồn khá lớn trong mỗi đứa trẻ. Tôi rất hiểu, rất thấm thía điều đó, vậy mà đành bất lực nhìn cuộc hôn nhân của mình đổ vỡ. Dù đã cố gắng bù đắp yêu thương nhưng nỗi day dứt về hạnh phúc không trọn vẹn cho con vẫn luôn hiển hiện, xót xa.
Ai đã từng có một người chồng đam mê cờ bạc mới thẩu hiểu được mức độ tàn phá của những cơn đỏ đen. Mang thai, sinh con, nuôi con, chăm con ốm, dạy con ngoan… tất tần tật đều một tay tôi xoay xở, lo toan. Anh như con thiêu thân mãi lao vào những cuộc vui thâu đêm với xóc đĩa, đá gà, bóng đá.
Mẹ con tôi luôn khao khát sự yêu thương, quan tâm, đỡ đần của người đàn ông trụ cột trong gia đình nhưng vô vọng. Còn anh lại suốt ngày quay cuồng với chuyện tiền bạc, mượn bên này, đắp đổi bên kia, chẳng còn một khoảng trống nào cho mơ ước mái ấm hạnh phúc chen vào. Rồi cuối cùng giọt nước cũng tràn ly, tôi bế con về nhà ngoại lúc con vừa tròn tám tháng.
Ảnh minh họa. |
Đối với một đứa trẻ, tình yêu dạt dào của người mẹ như dòng nước mát lành, dịu ngọt con vẫn uống mỗi ngày, còn tình thương của người cha như phép màu kỳ diệu nhất tô hồng trang viết tuổi thơ đẹp đẽ. Con gái cuộn mình ấm êm trong vòng tay tôi qua ngày qua tháng vẫn luôn khắc khoải về bóng dáng của một người cha.
Dẫu cho anh rất ít khi ghé thăm con, rất hiếm khi dành thời gian chơi đùa cùng con nhưng trong mắt con gái nhỏ, anh vẫn là người cha tuyệt vời nhất. Tôi còn nhớ như in lúc bé con hai tuổi, tôi đèo con trên đường bỗng nghe con thủ thỉ khoe: “Ba con giỏi lắm, đèo con phía trước và vòng tay ôm con vậy nè, chẳng cần dây nịch cột giống mẹ đâu!”. Lúc lên ba tuổi, con được bế bổng lên ngồi chễm chệ trên vai cha và cha sải chân bước. Con đã hớn hở, hí hửng vươn tay lên với bầu trời và khanh khách cười.
Tôi đã chẳng thể can đảm một tay lái xe, một tay ôm con ngồi phía trước. Tôi lại càng không đủ sức nhấc bổng con lên vai bước mạnh mẽ như thế. Nhưng tôi đã yêu thương con trọn vẹn rằng, tấm lòng của một người mẹ. Tôi xác định mười mươi rằng anh chẳng bao giờ từ bỏ được cái bóng ám ảnh cờ bạc để chuyên tâm vun đắp mái ấm gia đình, vậy nên tôi cố gắng bù đắp cho con gái nhỏ tình cảm thiếu hụt của một người cha.
Tình cảm vợ chồng ngày càng nhợt nhạt, cái tình người cha trong anh dường như cũng hao hụt đi ít nhiều. Những chuyến thăm viếng con thưa thớt đến mức có dạo ba tháng trời con chẳng thấy mặt cha. Tiền sữa góp vào nuôi con cũng mất dạng từ lâu. Lòng tôi dửng dưng vô cùng trước sự hiện hiện hay vắng bóng của anh. Nhưng con gái lại khác…
Xót xa vô cùng khi con vẫn hay nhắc về cha với niềm tự hào khôn xiết. Con vẫn ngóng trông về phía cửa khi có tiếng xe máy của ai đó đỗ xịch lại. Con vẫn nhõng nhẽo mượn điện thoại để gọi vào số máy của cha luôn luôn báo “Thuê bao quý khách vừa gọi…”.
Hơn hai năm dùng dằng, chúng tôi chính thức đường ai nấy đi. Một khoảng thời gian quá dài để níu kéo, thử thách, hy vọng rồi thất vọng đến tột cùng. “Ngựa vẫn quen đường cũ”, mẹ con tôi chẳng đủ sức kéo anh khỏi đam mê đã ăn sâu vào máu thịt. Dẫu con gái tôi hết sức kháu khỉnh, đáng yêu, ngoan ngoãn nhưng cũng chẳng mảy may làm anh động lòng, dừng lại.
Dứt áo ra đi, tôi chẳng còn vấn vương, day dứt chút nào về tình vợ nghĩa chồng. Chỉ có điều, tôi vẫn luôn trăn trở về cô con gái nhỏ… Sự thiếu vắng bóng người cha trong hành trình khôn lớn, trưởng thành của con liệu có làm con chao đảo, đứng vững như những đứa trẻ bình thường khác?
VOV.VN