Gai sinh dục - bạn có biết Thứ Hai, 30/11/-0001, 00:00
Bạn biết gì về gai sinh dục
tamsubantre.org - Gì thế này? Một cảm giác lợn cợn xuất hiện khi nó đưa tay kì cọ cho “cô bé” của mình. Không phải mụn trứng cá như mọi khi. Cũng không phải chỉ có một nốt, hai nốt mà rất nhiều. Hình ảnh về những nốt sùi mào gà trong quyển sách sáng nay hiện lên trong đầu nó. Lẽ nào lại như vậy? Một nỗi lo lắng vô hình xuất hiện khiến lòng nó đau nhói.
Anh và nó mới chỉ làm “chuyện ấy” hai lần. Lần đầu tiên, anh bảo không cần “mặc áo mưa” vì chẳng thể dính bầu. Lần thứ hai, nó nhất quyết không cho anh “đi chân không” bởi sợ phải “đeo ba lô ngược”. Nó mới chỉ nghĩ rằng, nếu không sử dụng biện pháp phòng vệ, sẽ phải mang bầu ngoài ý muốn mà chẳng thể ngờ rằng, mình còn có thể mắc bệnh lây truyền qua đường tình dục nữa. Chưa bao giờ nó nghĩ đến điều này bởi với nó, anh là người rất đáng tin tưởng - một bí thư lớp đầy năng nổ và một sinh viên vẫn được học bổng hàng kì.
Lao như tên bay vào phòng, nó tìm lại quyển sách hồi sáng. Thôi đúng rồi, theo những gì quan sát được thì hình như nó đã bị sùi mào gà. Sách còn viết rất rõ, bệnh này lây truyền từ người này sang người khác qua đường tình dục. Điều này có nghĩa, ngoài nó ra, anh còn làm “chuyện ấy” ít nhất với một người khác nữa. Chính anh đã truyền mầm bệnh đáng ghét này sang nó.
Nó gọi điện cho anh chất vấn khi những tiếng thút thít vẫn còn. Tất nhiên anh sẽ chối cãi, thậm chí, còn to miệng nói rằng anh bị lây từ nó. Tất cả những điều này nó đã lường trước và tìm được cách đối phó. Thế nhưng, trái ngược với suy nghĩ của nó, anh tỏ ra thực sự ngạc nhiên khi nghe tin nó có bệnh. Anh thề sống thề chết chưa bao giờ nắm tay một cô gái khác nào khác chứ đừng nói là làm “chuyện ấy”. Dĩ nhiên, nó chẳng thể tin những lời đầu môi chót lưỡi này. Anh không bị bệnh thì làm sao lây sang nó được. Rõ ràng, bệnh này chẳng bao giờ tự phát.
Rồi anh hẹn gặp nó để làm cho rõ trắng đen. Gặp thì gặp. Dù sao nó cũng đang muốn tát vào mặt phản bội của anh một cái thật đau. Chỉ vì tin anh mà nó phải hứng chịu đủ nỗi ê chê như hôm nay. Để xem khi đối mặt anh sẽ nói gì?
Chiều hôm đó, theo lịch hẹn, nó chờ anh ở góc công viên quen thuộc với đôi mắt sưng húp. Nhìn thấy anh, thay vì hân hoan như mọi khi, nó vẫn ngồi lặng thinh, đôi mắt bâng quơ nhìn đi nơi khác. Anh hỏi chuyện, nó cũng chẳng nói gì. Sao hôm nay nó thấy mặt anh đáng ghét thế.
Biết nó đang giận, anh nhẹ nhàng phân bua: “Em đã đi khám chưa?”. Nó ngúng ngẩy: “Vẫn chưa”. “Thế thì làm sao em biết mình bị bệnh. Chẳng may em nhầm thì sao?”, anh cố vớt vát. Giọng nó bắt đầu gắt gỏng: “Nhầm lẫn gì? Em xem thông tin trong cái quyển sách anh đưa em hôm trước đấy”. Dù đã cố kìm nén, nhưng nó thấy mắt mình bỗng dưng cay xè. Nước mắt lại rơi, nó nức nở: “Anh đừng nói là anh cũng không biết tại sao mình lại mắc bệnh. Những câu chối tội này chẳng đáng mặt anh hùng tẹo nào đâu. Dám làm thì dám nhận”. “Anh thực sự cũng không hiểu vì sao”, giọng anh chùng xuống. “Anh chỉ nghĩ em nhầm thôi”.
Sau một hồi thuyết phục, cuối cùng, anh cũng chở được nó đến bệnh viện. Khỏi phải nói nó xấu hổ thế nào. Dường như bao nhiêu con mắt của mọi người đều dồn về phía nó và anh. Bước chân nó trở nên rụt rè, nhút nhát. Chưa bao giờ nó thấy mình sợ sệt đến thế.
Nhìn điệu bộ của nó, cô bác sĩ không khỏi buồn cười: “Làm người lớn rồi mà còn sợ vài ba cái chuyện cỏn con này à”. Nó không nói gì, mặt đỏ lựng. Theo hướng dẫn, nó nằm lên bàn khám phụ khoa, lòng đầy lo lắng, dù đã xác định tình huống xấu nhất có thể xảy ra. Thế nhưng, trái ngược với suy nghĩ của nó, sau một hồi thăm khám, cô bác sĩ khẽ cười: “Gai sinh dục”. “Gai sinh dục?”. Nó lặp lại như một cái máy. Lần đầu tiên nó nghe thấy căn bệnh này. “Nó là bệnh gì ạ?”, “Chẳng bệnh gì cả. Nó là sự phát triển quá mức của các mô thịt thừa nên cháu không cần phải lo lắng quá”, cô bác sĩ đáp. “Nhưng tại sao cháu lại bị ạ?”, nó vẫn hết sức ngạc nhiên. “Do cơ địa của mỗi người thôi. Nó không phải là bệnh nên không phải uống thuốc nhé”. Rồi nhìn nó từ đầu đến chân, cô ấy nói tiếp: “Chắc lại tưởng bị sùi mào gà đúng không? Hầu hết mọi người khi bị gai sinh dục đều rất lo lắng vì nghĩ đó là bệnh lây truyền qua đường tình dục”. Bị đoán trúng “tim đen”, nó im thin thít, mặt đỏ lựng. “Cháu cứ tưởng mình bị mắc bệnh lây truyền qua đường tình dục”.
“Thông thường, khi gặp phải hiện tượng này sẽ không cần phải điều trị. Nó sẽ tự hết theo thời gian, vì thế, không nên đốt điện hay chấm thuốc, vừa tốn kém lại vừa gây đau. Tuy nhiên, nếu cháu cảm thấy mất tự tin vì những u sùi này thì có thể dùng thuốc uống trong vòng 6 đến 8 tháng và tốt nhất là nên tìm đến bác sĩ da liễu. Họ sẽ có những thuốc đặc trị riêng”, cô bác sĩ vừa nói vừa đưa quyển sổ y bạ ra trước mặt nó. “Về đi và không có gì phải lo lắng nhé”.
Bước ra khỏi phòng khám, lòng nó thấy nhẹ tênh vì ít nhất nó đã chẳng mắc bệnh lây truyền qua đường tình dục như vẫn tưởng. Quan trọng hơn đó là anh đã không phản bội nó. Anh đã không gieo mầm bệnh nào cho nó cả. Và hơn bao giờ hết, nó thấy mình có lỗi khi không tin tưởng người yêu.
Thu Phương
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- Cách để người phụ nữ vượt qua nỗi sợ hãi khi mang thai và sinh con Thứ Sáu, 15/03/2024, 12:00
- 10 loại thực phẩm nhiều sắt - phụ nữ nên ăn sau ngày 'đèn đỏ' Thứ Ba, 20/02/2024, 00:00
- Quan hệ tình dục trong ngày 'đèn đỏ' có lợi ích và rủi ro gì? Thứ Ba, 20/02/2024, 00:00
- Ra máu bất thường có phải là dấu hiệu ung thư buồng trứng? Thứ Hai, 19/02/2024, 00:00
- 6 loại thực phẩm bà bầu cần tránh khi mang thai Thứ Hai, 19/02/2024, 00:00
- Có nên đi bộ, tập thể dục trong ngày 'đèn đỏ'? Thứ Hai, 19/02/2024, 00:00
- Rượu bia ngày Tết có ảnh hưởng đến sức khỏe sinh sản? Thứ Bẩy, 10/02/2024, 00:00
- Vì sao phải khám sàng lọc trước khi mang thai? Thứ Tư, 07/02/2024, 10:45
- Phòng tránh các bệnh lây truyền từ mẹ sang con Thứ Tư, 07/02/2024, 00:00
- 5 dấu hiệu cảnh báo u xơ tử cung - nhận biết sớm để can thiệp hiệu quả Thứ Tư, 07/02/2024, 00:00