Giao diện tiếp cận

Chúng ta của hiện tại là hai đường thẳng song song Thứ Tư, 07/04/2021, 15:25

Chúng ta của hiện tại là hai đường thẳng song song

Chúng ta của quá khứ chỉ là hai người lướt qua nhau. Chúng ta của hiện tại là hai đường thẳng khác lối, có lẽ sẽ gặp nhau tại một thời điểm nào đó trong cuộc đời này. Mình không chắc chúng ta có trở thành bạn nếu thực sự gặp lại nhau, nhưng mình luôn cầu chúc mọi điều tốt đẹp sẽ đến với cậu, và hy vọng rằng cậu sẽ có một chút gì đó ký ức về mình. Tạm biệt cậu, chàng trai là một phần thanh xuân của tôi.


Chúng ta của hiện tại là hai đường thẳng khác lối (Trần Tuyết)

Gửi người bạn có thể không bao giờ được gặp lại,

Cậu nhớ không, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau vào một buổi sáng ngày nhập học Đại học. Hai chúng ta như người dưng nhưng bỗng hóa thân quen. Mình sôi nổi nhưng ngại bắt chuyện với cậu, cậu hiền lành nhưng rất thân thiện.

Cậu là người con trai đầu tiên mình bắt chuyện ở Đại học và cũng là cậu bạn đầu tiên ở đất Sài Gòn này. Cuộc trò chuyện chỉ ngắn ngủi có hai câu nhưng khiến tớ ghi nhớ cả thanh xuân này.

Cậu hỏi mình tên gì, quê ở đâu nhưng mình chẳng thể hỏi nổi. “Chúng ta lại gặp nhau rồi” mình và cậu lại vô tình đứng cạnh nhau khi lên xếp hàng đóng học phí.  

Cứ ngỡ như rằng định mệnh sẽ dẫn chúng ta gặp lại nhau, cùng trường mà. Mình đã vô tình lướt qua nhau như một cơn gió, không biết cậu có nghĩ về khoảnh khắc ấy không, còn mình vẫn luôn day dứt từ ngày đó đến giờ. 

Mình tự nhủ nếu ngày đó mình chủ động hơn hỏi cậu tên gì, học lớp nào thì có lẽ chúng ta đã có duyên gặp lại. Mình vẫn luôn muốn gặp lại cậu để hỏi một câu “Cậu nhớ mình không? Chúng ta làm bạn nhé!”.

Chưa bao giờ mình nghĩ mình lại muốn làm bạn với cậu như vậy. Có lẽ ấn tượng đầu lúc nào cũng luôn sâu đậm. Hình như cậu là người miền Trung, giọng cậu thật ấm áp và thân thiện. Không phải mình đơn phương cậu đâu nhé, chỉ là mong muốn có một người bạn thân là nam thôi. 

Chúng ta của hiện tại là hai đường thẳng song song

Đôi khi thấy bạn bè có bạn thân chở đi chơi, giúp đỡ sửa cái này, cái kia mà mình chạnh lòng. Mình cũng đã từng có hội bạn thân là nam như thế nhưng rồi do hoàn cảnh, mỗi đứa một nơi, giờ chỉ có mình trong Sài Gòn rộng lớn này. 

Khoảng thời gian đầu với mình khá là khó khăn. Nếu hồi đó mình trở thành bạn thì có lẽ thời Đại học sẽ đáng nhớ hơn rất nhiều. Mình không chắc sẽ là một người bạn thân nhất của cậu, nhưng mình luôn mong muốn sẽ được là một người bạn tốt của cậu, cùng chia sẻ tâm tư, cùng nhau trưởng thành. 

Không biết giờ cậu thế nào rồi, công việc có tốt không, có được một người yêu thương mình thật lòng không. Mình thì không có gì đặc sắc cả, vẫn bình yên với cuộc sống hiện tại. Vẫn cô đơn một mình và vẫn giữ mong muốn nhỏ nhoi là được gặp lại cậu một lần.

Mình không nghĩ chỉ một cuộc gặp ngắn ngủi mà lại khiến mình luôn trăn trở suốt thời thanh xuân như vậy. Sài Gòn lạ lắm "Lạc nhau là mất". Có được tình bạn đã khó, giữ tình bạn đó lại khó khăn hơn gấp vạn lần. Mình luôn mong muốn được trở thành bạn với cậu, đơn giản vì lý trí mình mách bảo chúng ta sẽ là những người bạn tốt của nhau.

Chúng ta của quá khứ chỉ là hai người lướt qua nhau. Chúng ta của hiện tại là hai đường thẳng khác lối, có lẽ sẽ gặp nhau tại một thời điểm nào đó trong cuộc đời này. Mình không chắc chúng ta có trở thành bạn nếu thực sự gặp lại nhau, nhưng mình luôn cầu chúc mọi điều tốt đẹp sẽ đến với cậu, và hy vọng rằng cậu sẽ có một chút gì đó ký ức về mình. 

Tạm biệt cậu, chàng trai là một phần thanh xuân của tôi.

Chúng ta của hiện tại là hai đường thẳng song song

Nếu thật lòng thương em người ta đã không dễ dàng buông tay (Tuyến Trần)

Có những ngày buồn như thế, những này tâm trạng trống rỗng, những ngày mưa xối xả và tâm trạng em cũng đầy bão tố, em không còn buồn lâu nhưng thi thoảng tim lại nhói lên khi nghĩ về anh, về chuyện quá khứ, tình yêu vốn dĩ chưa bao giờ là thứ để xin lỗi, hết yêu thì rời xa dù có nếu kéo người ở lại, thì cũng là sự thương hại.

Thanh xuân này dạy em biết rằng hóa ra yêu một người là thế là thương người ta đến tận cùng dù người ta có làm tổn thương mình đến mấy mình vẫn thương, là trao đi hết những sự tinh khôi của một tình yêu chân thành, là thương người vô điều kiện mà chẳng cần lý do. Để rồi khi người nói buông tay, người quay lưng bước đi chỉ để lại cho ta một khoảng không vô tận, một vết thương mà vốn dĩ nó chẳng bao giờ lành, để rồi một người quay lưng rời đi, người còn lại chỉ biết đứng nhìn từ phía sau, muốn nắm muốn giữ nhưng chẳng được.

Cũng lâu lắm rồi em không ghé qua lối cũ, nơi con đường đầy những kỉ niệm chúng mình bên nhau. Hôm nay bất chợt qua lối ấy, mọi thứ vẫn thế, phố vẫn như xưa chỉ là chúng ta ai rồi cũng sẽ khác. Em bây giờ đã có cuộc sống riêng, có những niềm vui và hạnh phúc riêng, kể từ ngày anh rời đi em phải cố gắng xếp thật ngăn nắp lại cái thói quen khi còn anh bên cạnh, những cảm xúc cũ khiến em khắc khoải không nguôi, và cứ thế em cứ ngộ nhận rằng anh vẫn còn yêu nhưng không phải, chuyện quá khứ vốn là trang sách cũ đã khép lại. Thật ra hôm nay em vô tình lật lại trang sách cũ ấy, rồi ngồi ngẫn ngơ, vô tình buồn, vô tình nhớ anh một chút, chỉ một chút rồi xin giả biệt ngày hôm qua.

Từ bỏ một người khi trong lòng còn nặng bóng hình của họ đối với em là một đều không dễ dàng. Giây phút quen biết nhau rồi đem lòng yêu thương trải qua biết bao đều vui vẻ, có ai ngờ rằng một ngày chúng ta bắt buộc phải quên nhau, nhưng mà không quên thì còn sự lựa chọn nào khác. Ta không muốn quên thì ta lại phải cố quên đấy thôi, rồi thời gian sẽ làm cho ta quên được họ, chỉ là thỉnh thoảng tim lại nhớ, lòng lại đau, càng cố quên thì lại không quên được, vì vậy cách duy nhất chỉ có thể là nhớ, và nhớ thật nhiều, nhớ kỹ những gì người ấy nói. Nét mặt lúc vui tươi, nét cao có lúc khó chịu, nét mặt lúc tức giận khi em thức khuya, khi em nhịn ăn, hãy kể thật nhiều về họ để được trải lòng cho vơi đi nỗi nhớ, rồi sẽ đến một ngày hình ảnh của người ấy sẽ phai mờ trong tâm trí, cứ cho phép bản thân ta được nhớ nhưng không gặp nữa, thời gian sẽ giúp ta quên đi.

Chúng ta của hiện tại là hai đường thẳng song song

Đêm đã sâu rồi, đêm mùa đông thường hiu quạnh, đặt bàn tay nhỏ lên trái tim đơn độc hôm nay, lắng nghe từng nhịp đập như lắng nghe từng giọt sầu đắng đang rơi bên fin café đen, ngày nắng đã tắt đêm buông rơi, đêm của những nỗi cô đơn tìm về. Dường như rất lâu rồi ta mới ngồi độc thoại với đêm, đêm nay những ánh đèn đường đổ nghiêng, như đổ nghiêng theo từng nỗi chông chênh trong long. Có những nổi buồn đi qua thì quá khứ nào đâu dễ ngủ yên, nhưng dẫu thời gian có làm những nỗi buồn đã lắng đi, thì vết thương kia đến một thời điểm nào đó vẫn sẽ thức tỉnh. Nỗi đau của ta hiện hình bất chợt vào những khoảng khắc cô đơn không còn tự chủ, ta biết mình mong manh yếu đuối nhưng phải mạnh mẽ đối mặt, nhưng đến khi đêm về ta vẫn phải bỏ lớp áo mạnh mẽ đấy thôi, buông bỏ để tự do, để thi thoảng lụt loại lại quá khứ, dọn dẹp cho sạch sẽ. Đêm dù sâu đến đâu cũng phải nhường mình cho bình minh rực sáng và nỗi cô đơn cũng chỉ có thể cựa minh thức tỉnh trong một khoảng khắc ngắn ngủi vậy thôi.

Người ta nói thành phố này tìm gì cũng thấy, duy chỉ có những người lạc mất nhau thì chẳng bao giờ có thể tìm lại được nữa. Em nhận ra thành phố to lớn lắm, nhưng thành phố nhỏ bé lắm, to lớn vì ta lạc mất nhau em đi tìm mãi mà chẳng tìm thấy anh, dù biết anh ở đó, nhưng không thể nào chạm tới, nhỏ bé vì em lạc mất anh rồi bao năm qua em đi mãi, đi hoài chẳng thể nào vượt qua nỗi nhớ anh. Là những ngày tháng năm hoa phượng đỏ phố phường, em lang thang trên phố rộng người đông, chợt thấy lòng chật chội, là những ngày mùa đông, tay lạnh chỉ có thể bỏ vào túi và lặng lẽ một mình bước đi, thành phố này cứ thế cứ ồn ào, sôi động nhưng chẳng bao giờ biết đến nỗi nhớ của em.

Ừ thì em tự nhủ với mình rằng chúng mình vẫn đang sống chung với một bầu trời, hít thở chung một bầu không khí, chỉ là không thể chạm vào nhau nữa thôi. Chúng ta đã hết duyên rồi phải không anh? Đôi lúc em tự nhìn lên bầu trời đêm rồi hỏi, bầu trời nơi ấy của anh có đẹp không? Bầu trời nơi ấy hôm nay có mưa không?

Bầu trời nơi ấy chắc sáng lắm, những vì sao lấp lánh trên bầu trời ấy chắc đẹp lắm, nhưng mà em biết người không thèm để ý đến đâu, vì bầu trời nơi ấy ồn ào, những ánh sáng lập lánh nơi thành phố đã che khuất những vì sao mất rồi, còn người thì bận rộn cứ lao mình trong thành phố chật chội ấy. Không biết hôm nay người có mệt không, sau một ngày dài, hôm nay Sài Gòn bị kẹt xe có làm người cảm thấy khó chịu, hôm nay ai chúc người buổi sáng vui vẻ, hôm nay ai nhắc người ăn sáng, hôm nay Sài Gòn mưa rào có ai nhắc nhở người mang theo áo mưa cẩn thận để bị ướt mưa mà cảm lạnh, hôm nay có ai cùng người trò chuyện sau một ngày có nhiều ấm uất không, ai sẽ chúc người ngủ ngon, người đã quen được ai chưa, cô ấy có yêu anh nhiều không, chắc hai người bên nhau hạnh phúc lắm đúng không? Nhưng mà những câu hỏi đó, em chẳng cần anh trả lời đâu vì em biết, người cũng sẽ chẳng có thời gian để trả lời cho em cả.

Chúng ta của hiện tại là hai đường thẳng song song

Chúng mình chia tay cũng lâu rồi anh nhỉ! Bên anh bây giờ là một bầu trời khác, một thành phố khác và một người khác không phải em, từ sau ngày chia tay ấy, cuộc sống người bình yên lắm phải không anh? Chẳng còn ai phiền anh nữa, chẳng còn những dòng tin nhắn, chẳng còn ai nhõng nhẽo, rồi lại bắt anh dỗ dành nữa, người bây giờ bình yên lắm, hạnh phúc với những gì người chọn.

Anh nè! Anh đạo này có giống em không, có còn buồn vì những đều đã cũ? Có còn thức đến tận khuya để nhìn phố xá lên đèn, thành phố về đêm của những ngày mùa đông, em luôn tự hỏi rằng cuộc sống dạo này của anh có ổn không, giữa muôn ngàn ngọn đèn lấp lánh ngoài kia? Có những giọt mưa chảy dài ngoài khung cửa sổ, vệt nước nhạt nhòa, giống như mưa đang khóc thay cho nỗi lòng em. Em chợt nhận ra rằng, thành phố buồn không phải là thành phố không có anh, mà có anh nhưng rất khó để gặp lại, thành phố hôm nay chật chội quá anh nhỉ! Dù em đi đâu, quay đi quay lại, nơi đâu cũng là hình bóng anh.

Từ ngày chúng ta buông tay nhau cuộc đời vẫn cứ trôi, không ai vì nỗi buồn của em mà dừng lại, giống như chỉ có mình em khóc khi giữa thế giới đang cười. Em biết chúng ta rồi cũng sẽ quên thôi, từ yêu rồi cũng hóa thành lạ, rồi đây bụi thời gian sẽ phủ mờ đi những bóng hình đã từng đi ngang qua đời ta, hững hờ và im lặng. Đêm nay em nghe tiếng mưa rơi, trong lòng em đã thôi không còn khóc nữa, mũi không còn cay nồng, tim cũng không đắng lại hay đập chậm đi một nhịp nữa.

Thành phố của anh như thế nào? Anh này thời tiết mùa này dễ làm cho người ta suy nghĩ vu vơ lắm, liệu rằng anh có đang cô đơn?

Theo blogradio.vn

Lượt xem: 1052

Nhận xét(0 Nhận xét)

Chưa có nhận xét nào

Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét  của bạn.

Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *




Các tin mới hơn


Các tin khác


Đăng ký nhận bản tin

Nhận qua email bản tin thông báo về ấn phẩm, chương trình và sự kiện của Tâm sự 360.

Đối tác

IPPF
Logo-Rockefeller
Save-Child
CORDAID

Liên kết website

CCIHP
Lao động xa nhà

Đóng góp - Tài trợ

Thanh niên Việt Nam cần sự chung tay của bạn để có một cuộc sống lành mạnh, an toàn, thỏa mãn và tương lai bền vững.



Thống kê truy cập

Số người đang online: 6
Lượt truy cập: 34722776

bandar togel terbaik slot online gampang maxwin 10 Daftar Bandar Togel Terbaik Togel Terbaik Dan Terbesar Min Bett 100 Perak 5Daftar Situs Bandar Togel Terpercaya Situs togel Resmi dan Terpercaya Aplikasi bandartogel terbaik dan terbesar di indonesia 5 Rekomendasi Situs Bandar Togel terbaik Rekomendasi Situs Bandar Togel Terbaik SLOT GACOR : Slot Online Gacor Terbaik SLOT DEMO : Slot Demo Gacor Terlengkap 5 Daftar Situs Bo Bandar Togel Terbaik 10 Daftar Bandar Togel Terbesar Dan Terbaik Daftar Bo Bandar Togel Terbaik 10 Daftar Bandar Togel Terbaik 10 Daftar Bandar Togel Terbaik Rekomendasi Slot Demo Anti Lag Slot Demo Gacor Situs Bandar Togel Resmi Rekomendasi Slot Demo Anti Lag TOTO ONLINE Akun Slot Demo Gacor Terlengkap 10 Daftar Bandar Togel Terbaik