Thanh xuân đâu phải để buồn Thứ Tư, 05/08/2020, 16:00
ôi hay ví nụ cười của anh là ánh nắng chói chang, nụ cười đã làm say đắm tâm hồn trong trẻo của tôi vào mùa hè năm ấy, khi mà chúng tôi vô tình đi ngang đời nhau và để lại những nỗi day dứt sau này.
Anh là người kiệm lời, còn tôi cũng không phải là đứa nói nhiều. Nên cách giận nhau của hai đứa cũng khác với những cặp đôi ngoài kia. Chúng tôi thường dựa lưng nhau, mỗi người nhìn mỗi hướng khi có tranh cãi. Không đôi co, không càm ràm đến khi cả hai nghĩ thông suốt. Hoặc là anh, hoặc là tôi sẽ chủ động nắm tay người kia. Thế là hòa.
Lần đó, vì vài hiểu lầm nhỏ mà tôi và anh giận nhau. Cả hai cùng im lặng. Tôi cá anh sẽ vì tôi mà bỏ qua tất cả, bỏ cả cái quy tắc anh đặt cho mình bao năm qua. Cũng giống như anh là ngoại lệ duy nhất của tôi. Nhưng quy tắc là quy tắc. Anh âm thầm để tôi dần biến mất khỏi cuộc đời anh. Tôi thua cuộc. Anh cũng thảm hại. Chúng tôi chông chênh đi qua năm tháng cô đơn, tự dối lòng sẽ quên được người kia. Tôi hay khóc vì những kỉ niệm cũ, anh dằn vặt năm tháng thanh xuân. Cả tôi và anh, ai cũng có một bầu trời riêng. Thỉnh thoảng tôi lại gặp anh trong giấc mơ của mình. Anh và tôi nhìn nhau, nở nụ cười rạng rỡ. Theo thói quen, tôi cố gắng nắm tay anh nhưng khi mới chạm vào những đầu ngón tay, trời đã sáng. Tôi ngẩn ngơ, ước gì trời đừng sáng.
Hai năm xa cách, tôi tự dặn mình phải cứng rắn, không được nghĩ về anh. Nhưng lí trí là một chuyện, trái tim lại là chuyện khác. Anh xuất hiện hầu hết trong các câu chuyện tôi chia sẻ, lâu lâu tôi làm thơ, và anh luôn là nhân vật chính. Chàng trai thích nhạc Trịnh, hay uống coffee và đi ngao du đây đó. Bạn bè có thắc mắc, “Mày không quên được cậu ấy à?”. Tôi mỉm cười, “Có ai quên thanh xuân của mình chưa?”. Dần dần, họ cũng lấy làm quen, khi tôi hay kể về vài kỷ niệm của tôi và anh. Những nơi mà tôi và anh đã đặt chân đến, những bài hát chúng tôi từng nghe và cả bầu trời chung chúng tôi từng vun dựng. Mọi thứ với tôi rõ mồn một, như mới hôm qua. Tôi là đứa hay quên, nên tôi sợ một mai những kỷ niệm đó sẽ dần trôi về dĩ vãng, nhuốm bụi thời gian. Tôi sợ tôi sẽ quên anh, quên cả những ước mơ và khát vọng của anh mà anh vẫn kể cho tôi nghe dạo nào.
Anh ghé cuộc đời tôi đúng lúc tôi nhìn cuộc đời đẹp bằng đôi mắt trong trẻo nhất. Mọi thứ đều khoác lên mình màu xanh trong veo và tinh tươm, kể cả tình yêu của tôi và anh. Chúng tôi thường lang thang trên những con đường, kể nhau nghe những câu chuyện đã chứng kiến hoặc đọc ở đâu đó. Tôi và anh vốn dĩ kiệm lời với người ngoài, nhưng không hiểu vì sao, khi chúng tôi đi cạnh nhau, lời chữ ở đâu cứ tuôn ra ào ào. Chúng tôi thích thú với những kiến thức cùng nhau chia sẻ và bàn luận. Anh thông thái, luôn rộng mở để đón nhận những kiến thức mới mẻ. Còn tôi là đứa đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Anh cho tôi biết thế giới ngoài kia rộng lớn biết bao, còn mình chỉ như hạt cát giữa sa mạc. Cứ như thế, những tháng năm tuổi trẻ, chúng tôi gầy dựng một trang thơ đầy mộng ước. Hồi ức đẹp vậy, sao tôi lỡ đánh rơi.
Còn anh, anh cũng chông chênh khi chúng tôi dần xa nhau. Nhưng anh đủ lý trí để giữ nguyên tắc của mình. Anh chấp nhận để tôi dần dần mờ đi trong những năm tháng tiếp theo của mình. “Cậu ấy vẫn nhớ đến mày” là tin nhắn của người bạn chung của hai đứa. “Ngần ấy năm mà cậu ấy vẫn giữ sợi dây chuyền mày tặng, bất kỳ tour nào cậu ấy cũng đeo nó và coi đó là bùa hộ mệnh”. Tôi đã khóc nấc lên khi đọc những dòng này. Anh giờ đã là Hướng dẫn viên du lịch, chuyên dẫn tour nước ngoài, đúng như giấc mơ thời thanh xuân anh thường mơ. Nụ cười trên môi anh không tắt, nó tươi rói như nắng mùa hè. Tôi hay ví nụ cười của anh là ánh nắng chói chang, nụ cười đã làm say đắm tâm hồn trong trẻo của tôi vào mùa hè năm ấy, khi mà chúng tôi vô tình đi ngang đời nhau và để lại những nỗi day dứt sau này.
© Haki - blogradio
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- Chấp nhận sự từ chối-Làm thế nào chúng ta có thể biến nỗi đau thành sự phát triển Thứ Hai, 25/11/2024, 00:00
- Rối loạn lo âu về cơ thể: Sự không hoàn hảo của cơ thể không phải là lỗi của bạn! Thứ Hai, 18/11/2024, 00:00
- TẬP HUẤN SỨC KHỎE KINH NGUYỆT CHO CỘNG ĐỒNG KHIẾM THỊ TÌM NGƯỜI HỌC Thứ Sáu, 06/09/2024, 01:56
- ADHD - Bộ não chạy marathon trong khi cơ thể ngồi yên Thứ Hai, 15/07/2024, 00:00
- Tâm thần phân liệt - Một số thông tin cần biết Chủ Nhật, 14/07/2024, 00:00
- Hiệu ứng thông tin sai lệch: Tại sao bạn không nên luôn tin tưởng vào trí nhớ của mình? Thứ Bẩy, 13/07/2024, 00:00
- Để những đứa trẻ khác cha/mẹ cùng nhau lớn lên trong hòa thuận Thứ Sáu, 12/07/2024, 00:00
- Cách đơn giản nhìn thấu một người Thứ Bẩy, 06/07/2024, 00:00
- Khoa học về giấc ngủ: Tiết lộ sự hữu ích đằng sau thời gian "không làm gì" - Phần 3 Thứ Năm, 04/07/2024, 00:00
- Khoa học về giấc ngủ: Tiết lộ sự hữu ích đằng sau thời gian "không làm gì" – Phần 2 Thứ Tư, 03/07/2024, 00:00
Các tin khác
- Đừng lãng quên thanh xuân Thứ Tư, 05/08/2020, 09:00
- An ủi nửa kia đúng cách trong những thời điểm khó khăn Thứ Ba, 04/08/2020, 19:00
- Hình ảnh cá nhân trên mạng xã hội: Bạn đã biết cách bảo vệ? Thứ Sáu, 31/07/2020, 11:23
- Tình bạn: Liều thuốc cho căn bệnh cô đơn trong xã hội "kết nối" Thứ Sáu, 31/07/2020, 11:08
- Làm thế nào để thu hút đối phương trong buổi hẹn đầu? Thứ Sáu, 31/07/2020, 10:24
- Vấp ngã đủ đau tự khắc sẽ trưởng thành Thứ Sáu, 31/07/2020, 10:00
- Ký ức và thực tại Thứ Tư, 29/07/2020, 18:30
- 9 sai lầm vô tình khiến bản thân trở nên kém hấp dẫn trong mắt người khác Thứ Tư, 29/07/2020, 18:00
- Ai rồi cũng phải lớn thôi mà Thứ Tư, 29/07/2020, 17:00
- Con thương mẹ nhiều nhưng ngại không dám nói Thứ Tư, 29/07/2020, 09:00
- Hạnh phúc nhé, người con gái tôi yêu Thứ Hai, 27/07/2020, 10:00
- Những bữa cơm gia đình Thứ Sáu, 24/07/2020, 12:00