Giao diện tiếp cận

Người vợ đặc biệt Thứ Hai, 30/11/-0001, 00:00

Người vợ đặc biệt

Tôi là một người đặc biệt

tamsubantre.org - “Em có đồng ý lấy anh không? Mẹ đang giục anh lấy vợ. Các cụ mong có cháu bế lắm rồi”.

Tai tôi như ù đi khi nghe lời cầu hôn giản dị và chân thật đó của anh. Hạnh phúc, hạnh phúc chứ. Cặp tình nhân nào mà chẳng mơ đến đám cưới. Đã lâu lắm rồi, trái tim chai sạn bởi những nỗi đau và mặc cảm của tôi mới lại bắt đầu thổn thức. Dù đã cố kìm nén, nhưng hai dòng nước mắt cứ chảy dài trên má. Tôi muốn ôm chầm lấy anh và hét thật to câu: “Em đồng ý”, thế nhưng có cái gì đó mắc nghẹn lại nơi cổ họng khiến những âm thanh trở nên ngắc ngứ: “Em...em...”. Trong phút giây thiêng liêng ấy, sự thật tàn khốc bỗng ùa về khiến tôi rùng mình sợ hãi. Lau dòng nước mắt đang chảy dài trên má, tôi nghẹn từng lời: “Em không thể”

Mặt người yêu tôi ngơ ngác. Rõ ràng, đây là câu trả lời mà anh không ngờ tới. Giữa anh và tôi đã có một tình yêu ngọt ngào suốt gần hai năm, vậy tại sao đám cưới lại là không thể? Lấy lại bình tĩnh, anh cười xòa: “Em chê lời cầu hôn của anh quá xoàng xĩnh đúng không? Vậy anh sẽ bơi thuyền ra giữa hồ Tây kia và hét thật to “Anh yêu em và muốn làm đám cưới với em nhé”.

Anh không hiểu, không hiểu rồi. Lời cầu hôn ấy của anh đâu có xoàng xĩnh. Với tôi, nó quý giá hơn cả kim cuơng. Tôi trân trọng và khao khát nó. Thế nhưng, một đám cưới là điều không thể. Một người như tôi không thể cưới chồng.

Nắm lấy bàn tay anh, tôi ấp úng: “Rồi anh sẽ tìm được một người khác tốt hơn em. Em không xứng làm vợ anh đâu. Hãy để tình yêu của chúng ta mãi thành một kỉ niệm đẹp”. Nói rồi, tôi vùng bỏ chạy. Tiếng khóc hòa trong tiếng lá khô xào xạc dưới chân. Những giọt nước mắt vỡ òa. Nỗi đau này có lẽ khủng khiếp hơn tất cả những gì tôi từng phải chịu đựng.

Những ngày sau đó, tôi cắt đứt hoàn toàn liên lạc với anh bằng cách tắt điện thoại và tạm thời chuyển đến nhà một người bạn ở. Tôi biết anh đang điên loạn tìm tôi khắp chốn mọi nơi. Cô bạn cho ở nhờ thấy anh dò hỏi và kể lể sự tình đã không ngớt lời trách móc: “Ít nhất, mày cũng phải giải thích mọi chuyện rõ ràng chứ. Cứ để anh ấy như vậy tội nghiệp lắm”. Thấy tôi vẫn lì lợm không mở lời, nó bực tức: “Đồ không có trái tim. Rồi mày sẽ phải ân hận”. Ân hận ư? Đời tôi có gì mà phải ân hận. Nếu cưới tôi, chính anh mới là người phải ân hận. Tôi không muốn sau đám cưới, anh nhìn tôi như một vật gì đáng ghê tởm. Tôi không muốn những kỉ niệm ngọt ngào của một thời bị chôn vùi bởi ba chữ: “đồ dị thường” hay “con quái vật”. Chia tay chính là sự giải thoát cho tôi và cho cả anh nữa.

Một tháng đã trôi đi kể từ ngày tôi từ chối lời cầu hôn. Tôi nghĩ anh cũng đã bắt đầu chán nản công cuộc tìm kiếm nên đã về lại nơi ở cũ. Căn nhà này một thời đã chứa đựng rất nhiều kỉ niệm của chúng tôi. Đó là những buổi tối mùa đông cả hai cùng túm tụm bên rổ khoai nóng nghi ngút khói. Đó là những trưa hè nóng nực anh quạt liên hồi đến đổ mồ hôi để tôi khỏi nóng khi điện bỗng dưng mất. Đơn giản thôi, nhưng những thứ gọi tên kỉ niệm đó như nhát dao xuyên thấu trái tim tôi. Bất cứ nơi nào, trong ngôi nhà nhỏ đó, tôi đều thấy hình ảnh của anh, nụ cười của anh. Sao cuộc đời lại tàn nhẫn thế? Tại sao tôi không thể cưới người mình yêu chỉ vì lỗi lầm của tạo hóa?

Đang khóc nức nở trong góc giường, tôi giật mình vì cửa nhà bỗng bật mở. Là anh. Dù đôi mắt nhạt nhòa vì nước mắt, nhưng tôi cũng kịp nhận ra vẻ hốc hác trên gương mặt anh. Giọng nhẹ nhàng, anh đến bên thì thầm: “Em đi đâu mà để anh lo lắng? Mới có một tháng mà em gầy và xanh quá. Đừng biến mất như thế nữa. Không có em, anh chết mất”.

Tôi rất muốn ôm chầm lấy anh mà khóc nức nở, để những nhớ nhung vơi dần, để những oán hận, tủi thân bay mất, nhưng lý trí đã ngăn lại: “Mềm yếu lúc này, đời mày sẽ rơi vào thảm họa”. Không, tôi không sợ đời tôi rơi vào thảm họa, nhưng lại sợ đời anh sẽ bị bóng đen u ám bao trùm. Đúng, tôi phải nghĩ cho anh. Anh yêu thương tôi là thế, và chẳng có lý do gì anh phải chịu chung bất hạnh với tôi.

Nén nỗi đau đang cuộn dâng trong lòng, giọng tôi lạnh tanh: “Em và anh đã không còn gì cả. Em không phải là người để anh lấy làm vợ. Anh về đi, đừng quấy rầy cuộc sống của em nữa”.

Trong bóng tối, tôi thấy dòng nước mắt đang tuôn rơi trên gò má có phần hốc hác của anh: “Anh đã làm gì để em phải phiền lòng đến thế? Em hãy nói ra để anh sửa chữa. Đừng bỏ rơi anh, anh sẽ chết mất”.

Ruột gan tôi như có hàng vạn mũi kim đâm. Anh có biết sau cuộc chia ly này, có lẽ tôi cũng sẽ chẳng sống được không? Tôi làm vậy là vì anh, vì tôn thờ và trân trọng tình yêu của anh. Có lẽ, cả đời này, anh sẽ không hiểu được tôi đã đau khổ thế nào khi đánh mất tình yêu của anh.

“Em không thể lấy anh, đơn giản là như vậy. Chắc anh cũng chẳng muốn lấy em khi biết sự thật này đâu. Em nhiễm HIV rồi”, tôi ráo hoảnh.

Anh ngồi thần mặt ra một lúc, giọng yếu đuối: “Em nói dối”.

“Tin hay không tùy anh, nhưng đó là sự thật”, tôi đáp. “Có lẽ anh cần thêm thời gian để suy nghĩ. Hãy nhớ rằng đó là sự thật”.

“Anh không tin. Em nói dối. Hãy nói đó không phải là sự thật đi, hãy nói đó chỉ là em thử thách anh thôi, hãy nói đi”. Anh cầm lấy tay tôi, nắm thật chặt như thể, nếu buông ra anh sẽ bị rơi xuống cái hố sâu thẳm nào đó.

Một cách lạnh lùng, tôi gạt tay anh ra, giọng cứng nhắc: “Đó là sự thật. Đó là vì sao mỗi lần anh đề nghị “chuyện ấy” em đều từ chối”.

Cánh tay anh buông thõng, ánh mắt như nhìn về quá khứ xa xăm. Có lẽ anh đã bắt đầu tin lời tôi, song miệng vẫn lặp lại một cách vô hồn: “Anh không tin”.

Sau buổi chiều hôm đó, tôi vừa vui mừng, vừa đau khổ khi đã “đá” được anh ra khỏi cuộc đời mình. Tình yêu đầu và có lẽ cũng là tình yêu cuối của đời tôi. Giờ thì tôi đã thấm thía hơn từng lời mẹ dặn. Những người như tôi đúng là không nên yêu. Vậy mà tôi đã yêu một cách điên cuồng, một cách ngây dại.

....

Vài hôm sau, khi đang ì ạch dắt xe ra khỏi cơ quan, tim tôi như thắt lại khi thấy bóng anh. Trông anh còn gầy hơn cả lần gặp trước. Có lẽ đã nhiều đêm anh không ngủ. Thậm chí, anh đã khóc rất nhiều nên mắt mới sưng vù như vậy. Lòng tôi bỗng quặn đau. Tôi đâu biết mình đã làm khổ anh nhiều như vậy.

Tiến lại gần phía tôi, anh nhỏ nhẹ: “Mình về nhà em nói chuyện nhé”.

Tôi lặng lẽ gật đầu và phóng chiếc xe cà tàng của mình đi sát theo anh. Thỉnh thoảng, anh cố ngoái lại nhìn, như sợ tôi bỏ chạy mất.

Về đến nhà, câu đầu tiên anh nói vẫn là: “Anh muốn cưới em, cho dù em là người nhiễm HIV”. Không gian im lặng bao trùm. Tôi lặng người vì những yêu thương đang cố kìm nén lại trào dâng. Ngừng lại một lúc, anh tiếp tục: “Những ngày qua, anh đã tìm hiểu rất nhiều về căn bệnh này. Nếu uống thuốc đầy đủ, em vẫn có thể sống khỏe mạnh, và chúng ta vẫn có thể sinh những đứa con khỏe mạnh”.

Không, mọi chuyện không đơn giản thế. Tôi nghĩ rằng, nếu nói mình bị HIV, anh sẽ lo sợ và xa lánh tôi. Nhưng điều tôi không ngờ là anh vẫn rộng tay đón nhận. Từng lời của anh càng khiến tôi thấy dằn vặt. Làm thế nào bây giờ, tôi không thể lấy anh. Đó là sự thật.

Hít một hơi thật sâu, tôi cố gắng nói bằng giọng bình tĩnh nhất có thể:

“Em không thể lấy anh. Đó là sự thật. Em không bị nhiễm HIV, nhưng em còn còn có điều đáng sợ hơn cả mầm bệnh ấy. Anh có biết vì sao em suốt ngày mặc váy, cho dù ở nhà hay đi làm, dù mùa đông hay mùa hè không? Em mặc váy là để che đi một điều không bình thường trên cơ thể tưởng như rất bình thường. Em...em... em có cả hai... bộ phận sinh dục”.
 
 
Tôi nói với anh rằng mình có hai bộ phận sinh dục

Dứt lời, tôi ôm mặt khóc nức nở. Trong tiếng nấc, tôi thấy giọng mình ngắt quãng: “Một người như em không xứng đáng được hạnh phúc”. Để minh chứng cho những gì vừa nói, tôi cởi bỏ chiếc váy xòe diêm dúa của mình. Từng bộ phận sinh dục hiện ra. Tôi có cả dương vật lẫn âm hộ. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào đó. Tôi biết anh đang khiếp sợ, như chính tôi cũng đã từng khiếp sợ bản thân mình. Nước mắt anh rơi. Dòng lệ tôi nhỏ xuống. Chẳng ai nói gì với nhau. Anh lặng lẽ ra về, còn tôi nằm vật xuống giường nức nở. Tôi đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra, nhưng sao nó vẫn đè nặng lên tôi như tấm đá.

Tối hôm đó, tôi viết cho anh một lá thư dài, trong đó bày tỏ tình yêu và lòng ngưỡng mộ tôi dành cho anh, vả cả những lời chúc phúc. Cuối cùng là lời tạm biệt. Sau những chuyện đã xảy ra, tôi chẳng thể tiếp tục sống ở thành phố này. Tôi dự định vào Sài Gòn để quên hết những khổ đau. Chắc chắn, để không gây tổn thương cho những người khác, tôi sẽ sống thu mình và chẳng bao giờ nghĩ đến tình yêu. Một cách vô thức, tôi còn muốn anh tiễn tôi ra sân bay vào sáng hôm ấy.

Bức mail đã gửi được nhiều ngày, nhưng tôi vẫn chẳng nhận được bất cứ phản hồi nào từ anh. Tôi hiểu anh đang ghê tởm một thứ quái vật như tôi. Buồn bã, tôi thu xếp hành lý và cứ thế khóc thút thít một mình.

Đã 12 giờ đêm, nhưng tôi chẳng thể ngủ được. Ngày mai đã phải rời xa thành phố này rồi. Anh chính là kỉ niệm đẹp nhất tôi mang theo trong cuộc chạy trốn của mình. Tiếng đồng hồ cứ tí tách kêu. Tiếng những con thạch thùng gọi bạn tôi cũng nghe rõ mồn một. Rồi bỗng dưng có tiếng gõ cửa. Ai nhỉ? Ai mà lại đến giờ này? Chắc cậu bạn nào đó qua nói lời chia tay.

Ngập ngừng một lúc tôi ra mở cửa. Là anh. Hơi men nồng nặc, anh ôm chầm lấy tôi: “Đừng đi, đừng bỏ anh. Anh sẽ chết mất. Dù em là người thế nào anh cũng chấp nhận. Chỉ cần em ở bên anh là đủ. Anh yêu em và trân trọng tất cả những gì thuộc về em”. Tôi đứng như trời trồng. Cảm giác trong lòng lẫn lộn. Một chút thanh bình và một chút dữ dội quặn đau.

....

Đã hai năm trôi qua, nhưng mỗi lần nhìn thấy chiếc valy, những cảm xúc và câu chuyện một thời ấy lại ùa về khiến mắt tôi nhòa lệ. Giờ đây tôi đã là vợ anh. Vì chúng tôi không thể có con nên anh đã nói với mọi người trong nhà là anh là người không có tinh trùng và tôi thật cao thượng khi đồng ý xin một đứa trẻ về nuôi. Bởi thế, cho đến giờ phút này, cả gia đình anh vẫn không hề hay biết tôi là người có cả hai bộ phận sinh dục. Anh giấu điều đó không phải vì anh mà vì tôi. Anh không muốn tôi phải đối mặt với ánh mắt dò xét, thiếu thiện cảm của mọi người, muốn cuộc sống của tôi thực sự bình yên.

Khi chia sẻ câu chuyện này trên các diễn đàn, rất nhiều người đã băn khoăn: với hai bộ phận sinh dục như thế, chuyện “chăn gối” của chúng tôi sẽ như thế nào? Thực sự nó cũng chẳng khác gì người bình thường ngoài việc khi “cô bé” “lâm trận” thì “cậu bé” nghỉ ngơi. Chồng tôi chưa bao giờ cảm thấy bất tiện thì có một “thằng nhỏ” “nằm” quan sát nhất cử nhất động của anh. Thậm chí khi trêu đùa, anh còn bảo, sẽ có ngày bắt “thằng nhóc” kia “lâm trận” để nó thấu hiểu nỗi vất vả của những người đàn ông. Và cho đến tận thời điểm này, chồng tôi vẫn thấy hạnh phúc khi sở hữu một người vợ đặc biệt như vậy.

Thúy Hằng

Lượt xem: 1227

Nhận xét(0 Nhận xét)

Chưa có nhận xét nào

Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét  của bạn.

Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *




Các tin mới hơn



Đăng ký nhận bản tin

Nhận qua email bản tin thông báo về ấn phẩm, chương trình và sự kiện của Tâm sự 360.

Đối tác

IPPF
Logo-Rockefeller
Save-Child
CORDAID

Liên kết website

CCIHP
Lao động xa nhà

Đóng góp - Tài trợ

Thanh niên Việt Nam cần sự chung tay của bạn để có một cuộc sống lành mạnh, an toàn, thỏa mãn và tương lai bền vững.



Thống kê truy cập

Số người đang online: 11
Lượt truy cập: 34991188

bandar togel terbaik slot online gampang maxwin 10 Daftar Bandar Togel Terbaik Togel Terbaik Dan Terbesar Min Bett 100 Perak 5Daftar Situs Bandar Togel Terpercaya Situs togel Resmi dan Terpercaya Aplikasi bandartogel terbaik dan terbesar di indonesia 5 Rekomendasi Situs Bandar Togel terbaik Rekomendasi Situs Bandar Togel Terbaik SLOT GACOR : Slot Online Gacor Terbaik SLOT DEMO : Slot Demo Gacor Terlengkap 5 Daftar Situs Bo Bandar Togel Terbaik 10 Daftar Bandar Togel Terbesar Dan Terbaik Daftar Bo Bandar Togel Terbaik 10 Daftar Bandar Togel Terbaik 10 Daftar Bandar Togel Terbaik Rekomendasi Slot Demo Anti Lag Slot Demo Gacor Situs Bandar Togel Resmi Rekomendasi Slot Demo Anti Lag TOTO ONLINE Akun Slot Demo Gacor Terlengkap 10 Daftar Bandar Togel Terbaik