Giao diện tiếp cận

Đ?i m?t v?i HIV trong hy v?ng Thứ Ba, 20/03/2007, 14:53

Đ?i m?t v?i HIV trong hy v?ng

Cậu bé đầu tiên mà tôi tới thăm là Jarmain, em mới 16 tuổi và có lẽ là người gầy nhất mà tôi từng gặp. Nằm bẹp dúm dưới tấm ga trải giường, nhìn chăm chằm vào chúng tôi với đôi mắt đã bị vàng đi do bệnh tật, đầy ảm đạm. Chẳng ai biết tình trạng bệnh của em. Trông em như một nạn nhân của đói. Người chỉ còn da bọc xương. Tôi cầu nguyện cho em nhưng trong tim mình tôi phân vân tự hỏi liệu Chúa giờ đây có thể làm gì cho Jarmain!...

Các số liệu thống kê chỉ ra rằng 50% thiếu niên dưới 15 tuổi ở Nam Phi sẽ chết trong vòng 10 năm tới. Mỗi ngày có tới 7.000 trường hợp nhiễm HIV mới ở độ tuổi từ 10 đến 24... Những con số đó đã khiến tôi không thể chỉ ngồi và không làm gì cả. Khi đang học ở trường đại học Westmont (Mỹ), tôi đã có cơ hội tham gia một cuộc hội thảo ở Nairobi, Kenya. Chính trải nghiệm này đã thay đổi cuộc đời tôi. Tôi quay trở lại Mỹ với một thế giới quan sâu sắc hơn, một trái tim nhiệt huyết hơn.

Trở lại Nam Phi

Trở lại trường đại học tôi họp mặt một số sinh viên nam cùng tham gia buổi hội thảo chuyên sâu về AIDS. Chúng tôi quyết định thành lập một nhóm để đào tạo chính chúng tôi về đại dịch AIDS ở châu Phi. Một nhóm sinh viên của chúng tôi được tới Nam Phi trong một chuyến đi ngắn và tham gia vào một tổ chức hoạt động xã hội địa phương, cùng thực hiện các công việc mà họ đang tiến hành.

Ngày đầu tiên chúng tôi tới Capetown, đi nhanh vào thị trấn Philippi để đi cùng với các nhân viên chăm sóc y tế cộng đồng. Chúng tôi tới thăm nhà những người bệnh đang chết dần chết mòn và cầu nguyện cho họ. Thực ra từ “nhà” của tôi ở đây là tất cả mọi thứ từ những căn nhà xây bằng những viên gạch nhỏ tới những tấm kim loại bất kỳ hay bìa các tông ghép lại với nhau thành một nơi chui ra chui vào.

Tôi được chỉ định làm việc cùng Elizabeth, cô là một nhân viên y tế địa phương làm việc cho tổ chức Bridges of Hope (Những chiếc cầu hy vọng). Đây là một tổ chức quốc tế vì sự phát triển bền vững, các hoạt động của nó nhằm chống lại AIDS, nạn thất nghiệp, nản chí và thất vọng. Đây thực sự là một công việc cực kỳ khó khăn nhưng họ đang có những bước tiến thiết thực.

Tôi cùng Elizabeth thăm nhà các bệnh nhân, trao quà viện trợ và giúp các bệnh nhân HIV/AIDS làm một vườn rau chung. Không được đào tạo về y khoa nên tôi không tự tin lắm về vai trò của mình nhưng Elizabeth nói rằng chỉ riêng sự xuất hiện của chúng tôi đã là nguồn động lực giúp cô và các đồng nghiệp tiếp tục công việc tình nguyện của mình.

Cậu bé đầu tiên mà tôi tới thăm là Jarmain, em mới 16 tuổi và có lẽ là người gầy nhất mà tôi từng gặp. Nằm bẹp dúm dưới tấm ga trải giường, nhìn chăm chằm vào chúng tôi với đôi mắt đã bị vàng đi do bệnh tật, đầy ảm đạm. Chẳng ai biết tình trạng bệnh của em. Trông em như một nạn nhân của đói. Người chỉ còn da bọc xương. Tôi cầu nguyện cho em nhưng trong tim mình tôi phân vân tự hỏi liệu Chúa giờ đây có thể làm gì cho Jarmain! Trước khi đến đây tôi được căn dặn là không được khóc khi nhìn thầy vẻ ngoài thương tâm của họ, bởi điều đó sẽ làm nản lòng họ, khiến họ đánh mất hy vọng. Nhưng thực tế đã bắt tôi phải suy nghĩ: “Liệu có còn chút hy vọng nào không?”.

Ngoài làm việc cùng Elizabeth tôi còn dạy đan lát cho các bệnh nhân HIV nữ. Nhiều người trong số chỉ ở nhà do ốm đau và sự kỳ thị của mọi người đối với căn bệnh mà mình đang mang. Xưởng đan lát tạo cho họ một chỗ đứng trong cộng đồng cũng như cho họ một nguồn thu nhập.

Những người phụ nữ này rất vui tính và cởi mở. Họ rất thích thú khi chúng tôi trình diễn như những người mẫu những sản phẩm mà họ làm ra. Họ la hét rồi huýt sáo cổ vũ. Đôi khi trong lúc đan họ còn khe khẽ hát, và đó có lẽ là âm thanh tuyệt vời nhất mà tôi từng được nghe.

Tất cả họ đều đang mắc bệnh một căn bệnh hiểm nghèo nhưng không ai đánh mất sự lạc quan trong tim mình. Tôi còn có thể cảm nhận được niềm vui của họ khi họ nhận tiền công đan. Thật hạnh phúc khi có thể trả công cho họ vì những gì họ làm ra. Điều đó sẽ khuyến khích họ tạo dựng một cuộc sống tốt đẹp hơn cho gia đình mình. Dường như chúng tôi đang đem lại hy vọng cho họ.

Đức mẹ Theresa

Trong nhiều người tôi đã gặp gỡ ở Nam Phi, người phụ nữ tên Agnus có một vị trí đặc biệt trong tim tôi. Mọi người đều biết đến chị như một người nhận trẻ mắc bệnh AIDS mồ côi. Chị đang nuôi 5 đứa trẻ tại nhà mình. Gần đây chị còn nhận nuôi một cô bé 19 tuổi đang mắc AIDS giai đoạn cuối. Tuy không thể cứu sống cô bé nhưng chị đã cho em một mái ấm. Cô gái trẻ với phần đời cuối cùng của mình được sống trong yên bình, được sống ở một nơi mà cô biết rằng mình được yêu thương. Đây quả là một điều cực kỳ hiếm thấy ở một đất nước có trên 5,3 triệu bệnh nhân AIDS,

Đức Mẹ Theresa từng nói rằng “nỗi đau buồn lớn nhất của đời người là bị cô đơn, không được yêu và không có ai để yêu thương”. Càng ngày tôi càng nhận ra một sự thật cay đắng, rằng đây là căn bệnh kinh khủng nhất mà loài người từng phải trải qua. Những người như Augnus và các nhân viên của của Brigdes of Hope đang rất nỗ lực trong cuộc chiến chống lại căn bệnh quái ác. Và được làm việc cùng với họ là một việc vô cùng đáng tự hào với tôi.

Tìm thấy hy vọng trong chính mình

Có thể việc một sinh viên 22 tuổi, vừa sắp tốt nghiệp như tôi, gạt mọi kế hoạch sang một bên để tới Nam Phi, làm việc cùng với những bệnh nhân AIDS dường như nghe thật lạ lẫm. Cuộc sống của tôi ở Mỹ rất ổn, gia đình, bạn bè, công việc đều rất tốt, sắp có bằng cử nhân. Tôi có quá nhiều sự lựa chọn và tôi không biết tương lai của mình như thế nào, nhưng tôi biết, tôi sẽ phải quay lại Nam Phi.

Tôi đã được nhận quá nhiều. Tôi có một chuyến đi nước ngoài tới Kenya và Tây Ban Nha để học tập tại các cuộc hội thảo. Tôi được nuôi nấng chăm bẵm trong một gia đình hạnh phúc và đầy đủ, được học tập tại một nước có nền giáo dục thuộc hàng đầu thế giới, điều đó giúp tôi trở thành một trong số ít những người sung sướng nhất trên hành tinh. Tôi đã được cho quá nhiều! Nhận ra điều đó tôi mong muốn được san sẻ hạnh phúc, sự đủ đầy của mình với các cô, các chị, với bạn bè, với những em nhỏ thiệt thòi nơi Phi châu xa xôi. Nhìn thấy những tia hy vọng lấp lánh trong mắt họ khi họ mỉm cười tôi như tìm thấy niềm hạnh phúc của riêng mình, tuy nhỏ bé nhưng không phải ai cũng có được. Cuộc chiến của tôi, của tất cả chúng ta có thể sẽ thất bại nếu chúng ta không tin vào một kết thúc có hậu cho tất cả các bệnh nhân AIDS, và tin vào một cuộc sống tốt đẹp hơn cho trái đất của chúng ta. Tôi đã nhìn thấy nhiều người chết ở Nam Phi và tôi sẽ còn nhìn thấy nhiều nữa trước khi tôi trở về Mỹ. Nhưng tôi biết, nếu một người còn có niềm tin thì “chết” không phải là từ cuối cùng. Vẫn còn có hy vọng! 

Lượt Thuỷ (theo Women Today)

Lượt xem: 3293

Nhận xét(0 Nhận xét)

Chưa có nhận xét nào

Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét  của bạn.

Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *




Các tin mới hơn


Các tin khác


Đăng ký nhận bản tin

Nhận qua email bản tin thông báo về ấn phẩm, chương trình và sự kiện của Tâm sự 360.

Đối tác

IPPF
Logo-Rockefeller
Save-Child
CORDAID

Liên kết website

CCIHP
Lao động xa nhà

Đóng góp - Tài trợ

Thanh niên Việt Nam cần sự chung tay của bạn để có một cuộc sống lành mạnh, an toàn, thỏa mãn và tương lai bền vững.



Thống kê truy cập

Số người đang online: 22
Lượt truy cập: 35539898

bandar togel terbaik slot online gampang maxwin 10 Daftar Bandar Togel Terbaik Togel Terbaik Dan Terbesar Min Bett 100 Perak 5Daftar Situs Bandar Togel Terpercaya Situs togel Resmi dan Terpercaya Aplikasi bandartogel terbaik dan terbesar di indonesia 5 Rekomendasi Situs Bandar Togel terbaik Rekomendasi Situs Bandar Togel Terbaik SLOT GACOR : Slot Online Gacor Terbaik SLOT DEMO : Slot Demo Gacor Terlengkap 5 Daftar Situs Bo Bandar Togel Terbaik 10 Daftar Bandar Togel Terbesar Dan Terbaik Daftar Bo Bandar Togel Terbaik 10 Daftar Bandar Togel Terbaik 10 Daftar Bandar Togel Terbaik Rekomendasi Slot Demo Anti Lag Slot Demo Gacor Situs Bandar Togel Resmi Rekomendasi Slot Demo Anti Lag TOTO ONLINE Akun Slot Demo Gacor Terlengkap 10 Daftar Bandar Togel Terbaik