Cô nàng ánh dương yêu đời Thứ Năm, 16/06/2022, 00:00
"Đoàng!" Một tiếng động rất lớn rồi đột nhiên im bặt trên đường. Liệu tiếng chúng tôi vừa nghe có phải thứ chúng tôi đang nghĩ ?
Chúng tôi đợi một lát và nghe tiếp, sau đó lại tiếp tục băng qua khu rừng.
Chúng tôi đã ở nơi đó nhiều lần trước kia. Không phải một nơi cụ thể, nhưng nó vẫn có một cảm giác quen thuộc, vì chúng tôi đã lạc trong rừng nhiều đến mức không đếm xuể “Nào,” Danielle hét lên khi cô ấy chạy đến trước mặt tôi, băng qua hết những tán cây và cành lá.
Vả rồi chúng tôi đã nhìn thấy nó. Trước mặt chúng tôi là một ngôi nhà lớn trên một cái cây cao khoảng 3 mét. “Nhìn kìa,” cô ấy la lớn và tiếp tục xộc thẳng về phía trước. Cả hai chúng tôi đều rất hào hứng khi tìm thấy điều gì đó mới mẻ và thú vị ở giữa khu rừng rậm bát ngát vô tận này, chúng tôi nóng lòng muốn leo lên bên trong nó.
"Đoàng!" Chúng tôi lại nghe thấy nó lần nữa và lần này chúng tôi biết chắc chắn đó là một tiếng súng.
"Chạy ngay đi!" Tôi hét lớn. Danielle và tôi quay lại chạy sâu vào trong khu rừng, lần này phải thật sự cảm ơn cái sự rậm rạp đến vô cùng của nó đã chúng tôi chạy trốn được về ngôi nhà an toàn của mình.
Tôi không mong sẽ bị đạn găm khi đi chơi với Danielle, nhưng những cuộc phiêu lưu của chúng tôi cùng nhau luôn rất khó đoán định. Tôi không bao giờ biết liệu cô ấy có thu hút nguy hiểm, hay liệu nguy hiểm có thu hút cô ấy hay không. Tôi chỉ biết rằng cô ấy rất chi là hoang dã và tự do, và tôi thích điều đó.
Danielle và tôi mặc nhiên là bạn, vì cô ấy bằng tuổi tôi và sống cùng khu phố. Tôi may mắn khi có một người bạn thích phiêu lưu ở gần để đi chơi cùng. Chắc chắn, nhiều khi cô ấy có hơi bạo quá (như lần cô ấy ném một con nhện xuống áo của tôi), nhưng chưa bao giờ là buồn tẻ khi tôi ở bên Danielle.
Tôi thì hay ham vui, cơ mà niềm vui của Danielle thường hơi khác một tý so với tôi và có vẻ cũng ít quy tắc hơn nữa kìa. Ấy vậy mà cô ấy vẫn có cách để khiến tôi phải làm bất cứ điều gì.
Con phố chúng tôi sống ở dưới chân một ngọn đồi cực kỳ dốc. Sau tan học, chúng tôi xuống xe và trượt xuống đồi bằng cách sử dụng cái Trapper Keepers làm xe trượt tuyết. Nhiều cuộc phiêu lưu xảy ra trên đỉnh đồi vì đó là bến chờ xe buýt của chúng tôi, và chúng tôi có nhiều thời gian để giết trong lúc chờ đợi.
Một ngày nọ, trong khi chờ xe buýt, chúng tôi quyết định chơi Sự thật hay Thách thức. Danielle nghĩ rằng chúng tôi nên thay phiên nhau “mooning” trên đường trong suốt một phút, và chúng tôi không được phép kéo quần lên bất kể ai lái xe qua. Mỗi lần đến lượt Danielle, không có ai lái xe qua. Mỗi lần đến lượt tôi, một chiếc ô tô chạy qua. May mắn thay, tôi không biết bất kỳ tài xế hay hành khách nào. Vận may của tôi cuối cùng rồi cũng sẽ cạn kiệt.
Sau lượt của Danielle, tôi đứng dậy, vì vậy tôi giấu mặt và chuẩn bị tinh thần cho sự nhục nhã không thể tránh khỏi sẽ đến. Chắc chắn rồi, một chiếc xe hơi chạy ngang qua. Một chiếc xe chạy qua với đầy những gương mặt thân quen, bao gồm cả những người hàng xóm của chúng tôi và một vài người bạn cũi, người đã chuyển đến Connecticut chỉ một năm trước đó. Tôi thậm chí sẽ không biết đó là họ nếu không có tiếng cười sảng đáng ghét của Danielle.
Tôi quay lại và thấy vẻ mặt kinh ngạc trên khuôn mặt họ. “DANIELLE,” tôi hét trong khi vừa túm quần lên vừa bỏ chạy. Cô ấy thường xuyên ép tôi làm mọi việc là một chuyện, nhưng tôi lại là người gặp rắc rối vì mọi ý tưởng của cô ấy là chuyện khác. “Đến lượt tớ”, cô ấy nói và tiếp tục cuốc bộ trở lại đường.
“Không thể tin được,” tôi nghĩ. “Bộ nó không có ranh giới hay gì? Nó có sợ cái gì không thế? ” Tôi hoàn toàn bị cuốn hút bởi sự can đảm đến độ trơ trẽn của cô ấy. Đây là lý do tại sao tôi sẵn sàng tham gia tất cả các trò hề của cô ấy. Ngay cả khi tôi biết đôi khi chúng sai, điều đó chẳng quan trọng, vì giới hạn chẳng hề tồn tại. Một giọng nói nhỏ trong đầu tôi luôn mách tôi đừng nghe cô ấy, nhưng tôi lại bảo nó hãy im lặng.
Mặc dù vậy, nhiều lần chúng tôi cùng nhau tham gia vào “hijinx”, chúng tôi cũng rất vui khi làm mấy trò ngây thơ vô số tội ấy. Từ chơi Barbies đến khiêu vũ rồi cả đạp xe, chúng tôi luôn bùng nổ. Tôi sẽ không bao giờ quên khi cô ấy nhìn thấy kiểu tóc mất đối xứng trên tạp chí và xuất hiện đến trường với kiểu tóc tương tự ngay sau đó. Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy đã tự cắt nó.
Danielle và tôi đã mất liên lạc một khoảng thời gian ở trường trung học sau khi cô ấy chuyển đến một trường khác. Một ngày nọ, tôi gặp một cậu bé học cùng trường với Danielle ở trung tâm thương mại, và tôi hỏi cậu ấy có biết cổ không. Cậu ta đưa tay ra và chỉ vào một điểm đánh dấu trên tay “Nhìn này, thấy chưa? Chỉ từ một cây bút chì thôi đấy. "
"Ồ, vậy là cậu CÓ biết cổ!" Tôi nói, cười khẩy. Tôi đảm bảo với bạn rằng thằng bé đó xứng đáng như thế.
Tôi không bao giờ biết Danielle rốt cuộc ở đâu, và tôi thường tự hỏi cô ấy đang làm gì. Nhiều năm sau, trước khi Facebook trở thành nơi để duy trì kết nối, liên lạc, tôi đã cố gắng tìm kiếm cô ấy nhưng vẫn không thể tìm thấy. Tôi đã gọi cho mẹ cô ấy và hỏi bà thông tin liên hệ của Danielle. “Danielle đi rồi,” bà ấy nói. Tôi chững lại trong im lặng đến kinh ngạc. Tôi không thể tin được điều này. Bà ấy nói: “Con bé qua đời vì một cơn hen suyễn.” Cô ấy đã đi khắp cả đất nước và sống hết mình cho đến tận thời khắc ra đi.
Tôi kết bạn với mẹ cô ấy trên Facebook và nhìn lại những bức ảnh bà ấy đăng về Danielle trên trang cá nhân. Cô ấy ở đó, với nụ cười rạng rỡ và vẻ sáng ngời trong đôi mắt tự tại ấy. Mẹ cô ấy thường đăng ảnh hoa hướng dương, loài hoa yêu thích của Danielle. Nó hợp với cô ấy, tươi sáng và hoang sơ đến nhường nào.
Tôi mang một phần tinh thần đó bên trong mình, cô ấy khiến tôi trở nên vô tư hơn. Danielle sống hoang dã và tự do trong suốt cuộc đời của mình. Tôi ước tôi không bao giờ mất liên lạc với cô ấy. Tôi không biết chúng tôi sẽ đi đâu sau khi cuộc sống kết thúc trên trái đất này, nhưng tôi muốn đi tới bất cứ nơi nào miễn là có cô ấy.
Dịch giả: Thành Đạt - Nguồn: Tâm lý học tuổi trẻ
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- Hiệu ứng Zeigarnik và trí nhớ Thứ Sáu, 28/06/2024, 00:00
- Mối quan hệ toxic là gì? 5 dấu hiệu "tình yêu" độc hại Thứ Sáu, 17/05/2024, 14:00
- Mối quan hệ độc hại, vì sao lại khó buông bỏ? Thứ Sáu, 17/05/2024, 13:00
- 3 Đặc điểm nhận dạng một “ma cà rồng” cảm xúc? Thứ Năm, 16/05/2024, 14:00
- Liệu nỗi sợ và chấn thương tâm lý có thể giúp bạn sống tốt hơn? Thứ Sáu, 10/05/2024, 12:00
- Khi yêu thương đủ lớn mọi giới hạn điều được xóa nhòa Thứ Năm, 11/04/2024, 14:00
- MỐI QUAN HỆ LÀNH MẠNH Thứ Tư, 03/04/2024, 00:00
- Ngày Thế giới nhận thức về tự kỷ (2-4): Yêu thương, thấu hiểu, đồng hành cùng trẻ tự kỷ Thứ Ba, 02/04/2024, 00:00
- 3 điều không nên kiểm soát trong cuộc sống hôn nhân Thứ Sáu, 22/03/2024, 12:00
- Những hệ luỵ khi chồng nhận xét quá thẳng thắn về bạn đời Thứ Năm, 21/03/2024, 15:00
Các tin khác
- Làm sao xoa dịu nỗi buồn Thứ Năm, 09/06/2022, 00:00
- Sống thử trước hôn nhân - Tại sao không? Thứ Hai, 06/06/2022, 00:00
- "Nối lại tình xưa" với người yêu cũ - Nên hay không? Thứ Hai, 06/06/2022, 00:00
- 7 câu hỏi bạn nên cân nhắc trước khi quyết định chia tay Thứ Sáu, 03/06/2022, 00:00
- Bệnh "độc thân" Thứ Năm, 02/06/2022, 00:00
- Bị thu hút bởi một người, làm sao để ngừng nghĩ đến họ? Thứ Hai, 30/05/2022, 00:00
- 20 điểm khác biệt giữa tình yêu đích thực và tình yêu giả tạo Thứ Hai, 30/05/2022, 00:00
- Giữa người mình yêu và người yêu mình, bạn chọn ai? Thứ Hai, 30/05/2022, 00:00
- 5 giai đoạn của tình yêu Thứ Tư, 25/05/2022, 00:00
- Thôi lo sợ đi vào cứ yêu thôi Thứ Hai, 23/05/2022, 00:00
- Lòng vị tha Thứ Năm, 19/05/2022, 00:00
- Phát triển lòng tự trắc ẩn để quản lí cuộc sống dễ hơn Thứ Tư, 18/05/2022, 00:00