Tôi người Hà Nội, chồng dân tỉnh lẻ. Tôi có anh trai nhưng vợ chồng anh định cư ở nước ngoài. Lúc anh cầu hôn, tôi có ra điều kiện là cưới xong ở nhà bố mẹ tôi, vì chúng tôi chưa có tiền mua nhà riêng, còn nếu thuê trọ thì điều kiện quá tồi tàn, chưa kể sẽ ngốn một khoản khá lớn trong tổng thu nhập. Dù không muốn nhưng sau nhiều 2 đứa lần bàn bạc, tính toán, anh đồng ý. Lúc đó chúng tôi xác định ở chung chừng dăm năm, sau đó sẽ dồn tiền mua căn hộ trả góp để ra riêng.
Thời gian đầu chung sống không có vấn đề gì. Bố mẹ tôi cư xử rất tế nhị, không bao giờ nói hay làm việc gì đáng để chồng tôi chạnh lòng. Mặc dù vậy, chồng tôi có vẻ quá nhạy cảm nên nhiều lúc những cử chỉ, lời nói vô tình của bố mẹ khiến anh không vừa ý. Anh chỉ sầm mặt không nói gì, nhưng cả tôi và bố mẹ cũng nhận ra và càng cẩn thận hơn trong cách ứng xử với anh.
Ảnh minh họa |
Cưới nhau 1 năm thì tôi sinh con. Bố mẹ tôi là chủ lực trong việc hỗ trợ chăm sóc bà đẻ và em bé. Chồng tôi chỉ phải làm những việc vặt khi rảnh rỗi, như rút đồ của em bé xuống, rửa bình sữa, pha sữa cho con. Ban đêm, chủ yếu vẫn là tôi và mẹ thay nhau thức, thỉnh thoảng mới cần đến chồng. Nhưng dù sao thì anh vẫn bận bịu hơn trước.
Trong lần 2 vợ chồng về quê nội ăn giỗ, bố mẹ chồng tôi tỏ vẻ xót xa vì con trai gầy đi. Mẹ chồng khóc sụt sùi, bảo muốn lên đỡ đần con để chăm dâu chăm cháu nhưng ở nhà thông gia không tiện, bố chồng thì thở dài. Thực ra trước đó cả tôi cả bố mẹ tôi đã nhiều lần lựa lời mời ông bà nội lên ở chơi với cháu một thời gian, nhưng các cụ không chịu, chỉ đến thăm một lát rồi về.
Trong bữa giỗ hôm đó, các chú bác, anh em họ chồng nói ra nói vào rất nhiều, tỏ vẻ ái ngại, thương xót chồng tôi vì phải ở rể. Họ giục anh cố gắng kiếm tiền nhanh để mua nhà ở riêng, đừng để bố mẹ già phải mất mặt mãi, tiếng là cháu nhà nội mà đến thăm cũng ngại. Có chú còn nói, ông bà ngoại bảo thương con rể, lẽ ra phải cho tiền để mua nhà ở riêng, chứ ai lại bắt ở rể như thế…
Tóm lại họ nói nhiều lắm và chồng tôi càng nghe mặt càng lầm lì. Từ hôm đó tính anh ngày càng khó chịu và nhạy cảm. Anh tỏ thái độ với từng câu nói, từng hành vi của bố mẹ tôi, tuy không dám hỗn với ông bà nhưng sau đó về phòng riêng lại đay nghiến vợ với những lời rất hằn học. “Vì cô mà tôi phải chịu nhục nhã như thế này” là câu anh nhiều lần nhắc đi nhắc lại với vợ. Thật vô lý hết sức. Cả tôi lẫn bố mẹ tôi đều nhịn anh như nhịn cơm nếp nát, cư xử với anh cẩn thận rón rén như với sếp, lúc nào cũng chỉ sợ anh mất lòng, nghĩ ngợi linh tinh, không hiểu anh còn muốn gì nữa.
Đỉnh điểm là hồi Tết vừa rồi, vợ chồng con cái về nội từ hôm 28. Theo kế hoạch, mùng 4 chúng tôi trở lại Hà Nội để ăn bữa cơm năm mới với ông bà ngoại trong bữa hóa vàng. Tối mùng 3, anh em họ hàng nhà chồng sang chơi lại động viên chúng tôi ở lại thêm 1 ngày, vì hôm sau trong họ có ông bác mừng thọ 80.
Vì đã xác định không ở lại được nên từ đầu năm mới, vợ chồng tôi đã mừng tuổi bác và tặng quà trước, bác cũng vui vẻ không phàn nàn gì. Thế nhưng tối mùng 3 chẳng biết có phải do có hơi men không mà mọi người đua nhau khích bác chồng tôi, bảo anh ở nhà vợ nên việc gì cũng không quyết được, muốn ở mừng thọ bác mình cũng không dám vì phải lo hiếu thảo với bố vợ vân vân.
Tôi sợ “vỡ trận” nên tìm lời xoa dịu, không ngờ chồng ném choang cái chén xuống sàn, tuyên bố mẹ con tôi có về Hà Nội thì về, anh ở lại lo việc họ hàng nhà anh, đã đến lúc anh cần sống như một người đàn ông thực thụ. Sau đó anh em họ mạc nhà chồng thi nhau khuyên nhủ tôi, bảo tôi phải biết chú trọng nhà nội, phải nghĩ đến thể diện của chồng. Hễ tôi mở miệng để trình bày thì họ lại gạt đi và tiếp tục dạy dỗ, như thể tôi khinh chồng, lấn lướt bố mẹ chồng lắm vậy.
Hôm đó tôi giận quá, bảo tùy anh cứ ở lại, mai hai mẹ con về trước. Thế là anh ở lại thêm cả tuần, và ngay hôm đầu tiên quay lại Hà Nội đã tuyên bố đưa vợ con ra ở riêng. Bố mẹ tôi sốc, bảo anh có vấn đề gì thì cứ nói để tháo gỡ, chứ ra thuê nhà tiện nghi không đầy đủ thì tội trẻ con quá. Không ngờ câu đó càng làm chồng tôi cảm thấy bị xúc phạm. Anh nói dù có phải sống vỉa hè cũng không chịu cảnh chó chui gầm chạn nữa, nếu tôi thích sướng thì cứ ở lại, anh đem con đi. Anh tuyên bố luôn, đã theo anh ra ở riêng thì phải tự lập, cấm được nhận viện trợ của bố mẹ, có rau ăn rau có cháo ăn cháo.
Vậy là ba chúng tôi đi thuê nhà. Giá mà còn khoản tiền tiết kiệm thì tôi cũng sẽ vay mượn thêm để mua căn hộ trả góp, nhưng số tiền đó chồng đã đem góp vốn làm ăn với bạn mất rồi. Mỗi tháng lương của tôi chưa đến 6 triệu, chồng trước đây cũng kiếm được chừng đó nhưng từ hồi góp vốn làm ăn thì anh nghỉ để tập trung kinh doanh, có tháng đưa tôi vài ba triệu, có tháng chẳng đưa đồng nào.
Vì thế, tôi chỉ dám thuê nhà trọ giá 2 triệu. Nhà bé như mắt muỗi, bếp và công trình phụ dùng chung với những khách trọ khác. Số tiền còn lại, tôi cố co kéo để mua sữa, thức ăn cho con, tiền gửi nhà trẻ và sinh hoạt gia đình. Thật ra bố mẹ tháng nào cũng lén chuyển tiền vào tài khoản của tôi, nhưng tôi chỉ dám chi cho con (các chi phí cho trẻ con anh không rành nên tôi qua mặt được) chứ chẳng dám nấu bữa cơm nào tươm tất vì anh sẽ nhận ra ngay. Anh sẽ pha mỳ tôm ăn một mình chứ không đụng đũa.
Đợt này nắng nóng quá, khu nhà trọ tôi ở hầm hập như cái lò thiêu, quạt bao nhiêu cũng không thấy mát. Con tôi đầy người rôm sảy, mệt mỏi biếng ăn khiến tôi như muốn phát điên. Ông bà ngoại sang thăm xót quá cố gắng nói khéo mời chúng tôi về lại nhà, hoặc chơi ít bữa, nhưng anh dứt khoát không chịu, bảo nó không may có bố mẹ nghèo thì phải chịu khổ cho quen. Đã không về thì thôi, sau đó chồng tôi lại dằn hắt cáu bẳn với vợ, tiếp tục điệp khúc bố mẹ tôi khinh anh này nọ.
Hôm qua, con tôi ốm sốt, xót con quá tôi lại xin chồng cho về ngoại ít hôm. Anh chẳng những không chịu mà còn mắng vợ sa sả. Tôi thương con và cũng quá mệt mỏi với chồng nên quyết định cứ ôm con về. Đến tối, anh sang, tôi mừng tưởng chồng đã nghĩ lại hoặc nhớ vợ con, không ngờ anh trách bố mẹ tôi xúi giục con gái chê chồng, bảo tôi hoặc về ngay, hoặc ly hôn, rồi bỏ đi.
Tôi rối trí quá mọi người ạ. Tôi cũng chỉ muốn ở lại vài ngày tránh nóng, con khỏe hơn thì về. Thế nhưng bố mẹ tôi lại bảo, bỏ thì bỏ, chứ ở với người chồng như thế thì đời còn khổ lâu dài, khổ cả con cái. Ông bà mắng tôi là ngu ngốc, lụy tình, chiều chồng quá nên mới bị bắt nạt.
Không có chuyện tôi bỏ chồng đâu, vì tôi vẫn yêu anh nhiều lắm và con tôi cần bố. Thế nhưng cuộc sống nếu cứ thế này thì quá ư mệt mỏi. Mà chồng tôi giận dai lắm. Theo mọi người, giờ tôi nên bế con về ngay hay cứ “thi gan” với anh? Chẳng lẽ vì thế mà anh định bỏ mẹ con tôi thật sao?
VOV.VN