Ngày tôi về ra mắt, người tôi dè chừng nhất là ông mà cũng chính là bố chồng tôi sau này. Với ngoại hình gần 1m9, vầng trán cao xõa xuống là mái tóc bồng bềnh. Trông ông thật lãng tử như diễn viên, nhưng ánh mắt thì thật nghiêm nghị.
Khi mẹ chồng tương lai hỏi về dự định cưới xin và một số thủ tục thì ông chỉ ngồi quan sát khiến tôi đã căng thẳng lại càng run hơn. Quê ông ở Quảng Trị, ông bà đều là sinh viên Trường Huỳnh Thúc Kháng rồi tập kết ra Bắc. Hai ông bà đều học Trường Bách khoa, chuyên ngành cơ khí. Mối tình của họ nổi tiếng một thời vì ông to cao, đẹp trai, thư sinh, còn bà thì nhan sắc bình thường cộng với chiều cao khiêm tốn 1m50. Bạn bè thường ví ông bà như cột đèn và ống nước. Nhưng ông vẫn bảo vệ yêu và cưới bà trước sự ngăn cản của bạn bè.
Trước đây ông làm Giám đốc một công ty, bà là kỹ sư xây dựng. Với một gia đình công chức nề nếp thì một con bé quê, vừa tốt nghiệp Đại học như tôi được vào làm dâu nhà ông thì đúng là "Chuột sa chĩnh gạo" như mọi người nói quả không ngoa. Hơn nữa mỗi lần gặp anh rể, anh lại bảo bố chồng tôi khó tính lắm, khiến tôi có phần lo lắng. Nhưng rồi tôi cũng tự trấn an mình. Bố mẹ đã cho ăn học có đầu có đuôi, tôi lại có công ăn việc làm đàng hoàng, vậy cứ sống thật tốt và chăm chỉ thì chắc ông cũng sẽ không khắt khe với con dâu.
Năm đầu đón Tết ở nhà chồng, mặc dù ông đã nghỉ hưu gần chục năm nhưng tôi thấy đồng nghiệp, nhân viên của ông đem rất nhiều quà đến biếu, từ cái bánh chưng, con gà đến cả chậu hoa lan mấy chục triệu, thứ gì ông cũng trân quý hết. Rồi năm thứ 2 thứ 3 và cho đến bây giờ mười mấy năm trôi qua tình cảm của họ dành cho ông vẫn nồng ấm như vậy.
Về phần tôi và chồng. Chúng tôi cưới nhau 5 năm liền mới sinh con. Trong 5 năm đấy vì rất nhiều chuyện xảy ra với 2 vợ chồng mà nếu không có ông thì chúng tôi đã đường ai đấy đi rồi. Chồng tôi là con trai 1, nhưng thấy chúng tôi vất vả đi chữa bệnh vô sinh, ông chỉ bảo: “Con cái là lộc trời cho, tình cảm vợ chồng mới là điều son sắt, nên các con đã mệt rồi mà trời vẫn không cho thì dừng lại và xin con nuôi”. Hay có lần tôi và chồng tôi cái nhau, cũng vì chuyện con cái, căng thẳng quá tôi xin phép ông bà cho tôi về ngoại nghỉ ngơi mấy hôm. Nhưng ông thủng thẳng bảo. Con được ba má cưới hỏi đàng hoàng, nhà này là nhà của con, nên con cứ ở lại và người phải ra khỏi nhà là chồng con. Những câu nói của ông đã làm tôi có thêm động lực sống và thuần phục được một đứa con gái nóng nảy như tôi.
Năm nay ông đã 90 tuổi, mẹ chồng tôi nằm một chỗ đã 4 năm nay, nhưng từ giấc ngủ đến viên thuốc đều một tay ông lo. Hai ông bà chưa bao giờ to tiếng với nhau, vẫn gọi anh xưng em ngọt ngào. Ngày lễ tình nhân hay sinh nhật, ông vẫn tự tay đi mua hoa hồng và Socola tặng bà. Hàng ngày ông vẫn cần mẫn tập thể dục và đọc sách.
15 năm làm con ông, trải qua bao biến cố của cuộc sống, ông chưa bao giờ dạy tôi cách phải sống thế này hay thế kia, nhưng cách sống và nhân cách của ông đã cho tôi những bài học làm người tử tế.
Ông thường bảo chúng tôi, mọi thứ có thể dùng tiền để mua ngoại trừ sức khỏe. Vậy, muốn có một cơ thể khỏe mạnh, đầu óc tinh thông thì phải tập thể dục. Muốn có nhiều kiến thức thì ngoài việc học cần phải đọc sách, sách là cẩm nang dạy chúng ta nhiều điều trong cuộc sống, hãy cóp nhặt, chắt chiu những con chữ vào cuộc đời mình. Và chính ông là người đã truyền cảm hứng đọc sách cho con gái tôi.
15 năm làm con ông, trải qua bao biến cố của cuộc sống, ông chưa bao giờ dạy tôi cách phải sống thế này hay thế kia, nhưng mỗi việc ông làm hàng ngày, cách ông chăm chút cho vợ khi cả hai đã ở tuổi xế chiều, tình cảm những người đồng chí, người anh em một thời dành cho ông thật nghiêm túc và chân thành đã cho tôi những bài học thật quý. Chính cách sống và nhân cách của bố chồng đã cho tôi những bài học làm người tử tế. Đúng là muốn trở thành một người tài giỏi ngoài xã hội thì hãy làm một mười tử tế trong gia đình./.