Viết cho kẹo ngọt... Thứ Hai, 30/11/-0001, 00:00

Nhỏ không biết anh là ai trong “nửa kia thế giới” nhưng nhỏ vẫn nghĩ đến anh. Nhỏ có niềm tin mãnh liệt nhưng nhỏ không hy vọng quá nhiều. Nhỏ chỉ cần vừa đủ… vừa đủ thôi, thế đã là quá đủ. Nhỏ cần anh vừa đủ chín chắn để cải thiện sự non nớt của nhỏ.
Cần vòng tay anh vừa đủ rộng để che chở cho nhỏ. Cần đôi mắt anh vừa đủ ấm áp mỗi khi anh nhìn nhỏ. Cần bờ vai anh vừa đủ vững chắc để cho nhỏ dựa vào khi mệt mỏi. Cần bàn tay anh vừa đủ ấm áp để nắm lấy bàn tay nhỏ. Và… nhỏ cần con tim anh vừa đủ nồng nàn để yêu nhỏ. Những gì vừa đủ sẽ tồn tại lâu bền nên nhỏ thích như vậy, vì nhỏ không muốn anh rời xa nhỏ chỉ vì hai chữ “quá nhiều”.
Đến khi nào trên đường đời tấp nập, ta vô tình lạc bước sóng đôi nhau? Cô nhóc chợt miên man nghĩ “Không biết giờ này anh chàng bí ẩn kia đang làm gì nhỉ? Anh có biết là đang có một nhóc con đang nghĩ về anh hay không?”. Cô nhóc vừa nghĩ về anh vừa tủm tỉm cười một mình, bởi nhỏ chẳng thể nào biết được anh là ai, là một người con trai như thế nào. Và tất nhiên, sẽ chẳng thể nào biết được tên anh là gì… ^-^ Chỉ biết một điều rằng trong tương lai anh và nhỏ sẽ gặp nhau, sẽ nhận ra nhau, và... như một lẽ tất nhiên của tự nhiên... anh và nhỏ sẽ cùng gắn kết hai trái tim nóng hòa cùng nhịp đập… ^-^
Tình yêu là một sự sắp đặt tuyệt vời của Thượng Đế, anh và nhỏ sinh ra là để dành cho nhau, chỉ là bây giờ cả hai chưa có cơ hội gặp nhau mà thôi. Hai mốt tuổi, nhỏ chia tay mối tình đầu sau hai năm gắn bó. Mười chín tuổi, lần đầu biết yêu say đắm một người. Nhỏ dành trọn tình yêu đầu đời trong sáng và chân thành nhất cho người ta, nhưng cuối cùng đổi lấy được một sự thật cay đắng rằng nhỏ chỉ là người để lấp chỗ trống cho nỗi nhớ mang tên người con gái khác.
Đau, buồn, nhưng nhỏ không khóc, gan lì đến lạ! Chẳng biết vì sao?!... Do hụt hẫng quá chăng? Bất ngờ quá chăng? Hay do vết thương quá bén ngọt, quá sâu? Chẳng thể nào lí giải… Chỉ biết rằng… người ta… không còn yêu nhỏ nữa. Và biết rằng… người ta… không phải dành cho nhỏ.
Như một đứa bé con vừa đánh mất viên kẹo ngọt ngào quý giá nhất của mình, nhỏ cứ mãi miết đi tìm, nhỏ trôi trong miền ký ức, miên man, chênh vênh và lang thang vô định… Nhỏ thích làm bạn với anh chàng bóng đêm và cô nàng tĩnh mịch, bởi khi ấy nhỏ mới trở lại là chính nhỏ, đau đớn một mình, gầm gừ một mình…
Nhỏ là thế, kiêu hãnh lắm nhưng cũng mong manh lắm. Nhỏ luôn chứng tỏ với mọi người rằng cuộc sống của nhỏ vẫn rất ngọt ngào cho dù không còn viên kẹo nữa. Và nhỏ đã thôi không muốn tìm viên kẹo dành cho nhỏ, bởi nhỏ đã mất niềm tin, đã thôi không hứng thú với kẹo nữa.
Thời gian là phương thuốc kì diệu hữu hiệu nhất để chữa lành mọi vết thương và chính cuộc sống đã giúp nhỏ lấy lại niềm tin vào “nửa kia còn lại của thế giới”. Nhỏ vẫn tin còn tình yêu chân thành và nhỏ biết rằng tình yêu không bao giờ có lỗi, chỉ có con người gây ra lỗi lầm trong tình yêu mà thôi. Nhỏ trưởng thành hơn rất nhiều từ những vấp váp, va chạm trong cuộc sống và nhỏ đã thôi không còn giận người ta nữa.
Nhỏ sống bình yên, vui tươi và bỗng nhỏ bắt đầu nghĩ đến anh - “viên kẹo dịu dàng” của nhỏ. Anh mới chính là người nhỏ cần phải nhận ra trong cuộc sống tươi đẹp này. Nhưng sao đến giờ này anh vẫn chưa xuất hiện? Chắc là anh cũng giống như nhỏ, cũng đang lang thang đi tìm nhỏ ở một nơi nào đó, biết đâu ngày mai hay ngày kia anh và nhỏ sẽ tìm thấy nhau thì sao nhỉ?! Đó chỉ là vấn đề thời gian thôi, vì nhỏ vẫn đủ niềm tin và kiên nhẫn để chờ, để tin và để hy vọng.
Thời gian là sự thử thách lớn nhất dành cho tình cảm chân thành. Nhỏ biết rằng để chờ đợi cũng là để cho nhỏ thời gian để hoàn thiện mình và cho anh thêm chín chắn hơn để làm “người lớn” của nhỏ. Nhỏ không biết anh là ai trong “nửa kia thế giới” nhưng nhỏ vẫn nghĩ đến anh. Nhỏ có niềm tin mãnh liệt nhưng nhỏ không hy vọng quá nhiều.
Nhỏ chỉ cần vừa đủ… vừa đủ thôi, thế đã là quá đủ. Nhỏ cần anh vừa đủ chín chắn để cải thiện sự non nớt của nhỏ. Cần vòng tay anh vừa đủ rộng để che chở cho nhỏ. Cần đôi mắt anh vừa đủ ấm áp mỗi khi anh nhìn nhỏ. Cần bờ vai anh vừa đủ vững chắc để cho nhỏ dựa vào khi mệt mỏi. Cần bàn tay anh vừa đủ ấm áp để nắm lấy bàn tay nhỏ. Và… nhỏ cần con tim anh vừa đủ nồng nàn để yêu nhỏ.
Những gì vừa đủ sẽ tồn tại lâu bền nên nhỏ thích như vậy, vì nhỏ không muốn anh rời xa nhỏ chỉ vì hai chữ “quá nhiều”. Có thể anh sẽ cho rằng như vậy là nhỏ quá tham lam, nhưng là một sự tham lam đáng yêu. Bởi nhỏ yêu anh và muốn được ở bên anh mãi mãi. Nhỏ muốn nói với anh rằng “hãy tin mình sẽ tìm thấy nhau, sẽ gặp nhau ở nơi cuối con đường” và nhỏ mong anh đừng là viên thuốc đắng bọc đường mà hãy luôn là viên kẹo ngọt ngào, mềm dịu của nhỏ…^-^
Cao Quỳnh Liên
Lượt xem: 909
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chưa có nhận xét nào
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- Hiệu ứng Zeigarnik và trí nhớ Thứ Sáu, 28/06/2024, 00:00
- Mối quan hệ toxic là gì? 5 dấu hiệu "tình yêu" độc hại Thứ Sáu, 17/05/2024, 14:00
- Mối quan hệ độc hại, vì sao lại khó buông bỏ? Thứ Sáu, 17/05/2024, 13:00
- 3 Đặc điểm nhận dạng một “ma cà rồng” cảm xúc? Thứ Năm, 16/05/2024, 14:00
- Liệu nỗi sợ và chấn thương tâm lý có thể giúp bạn sống tốt hơn? Thứ Sáu, 10/05/2024, 12:00
- Khi yêu thương đủ lớn mọi giới hạn điều được xóa nhòa Thứ Năm, 11/04/2024, 14:00
- MỐI QUAN HỆ LÀNH MẠNH Thứ Tư, 03/04/2024, 00:00
- Ngày Thế giới nhận thức về tự kỷ (2-4): Yêu thương, thấu hiểu, đồng hành cùng trẻ tự kỷ Thứ Ba, 02/04/2024, 00:00
- 3 điều không nên kiểm soát trong cuộc sống hôn nhân Thứ Sáu, 22/03/2024, 12:00
- Những hệ luỵ khi chồng nhận xét quá thẳng thắn về bạn đời Thứ Năm, 21/03/2024, 15:00