Viết cho con ngày ra trường Thứ Hai, 30/11/-0001, 00:00

Hãy mạnh mẽ và tự tin vượt qua kỳ thi con nhé!
Thứ 7, buổi học cuối cùng của con ở Trường Hồng Bàng. Mẹ biết con và các bạn rất buồn khi sắp phải xa trường. Con không khóc nhưng hai mắt đỏ hoe. Rồi con xua tay chép miệng bảo: thôi, tập trung thi đã, thi xong rồi tính.
Ôi, bé thế nhưng con đã biết nén nỗi buồn cho bước ngoặt lớn trong đời. Con đã tập cho mình trở nên mạnh mẽ. Con đã lớn rồi chăng!
Nhớ lại cách đây 4 năm, mẹ đón con vào Trường Hồng Bàng, lúc ấy con bé và gầy lắm. Tấm hình con chụp chung với mẹ ngày khai giảng năm lớp 6 bây giờ mẹ vẫn để trên bàn làm việc. Nhìn con cười thật tươi đứng nép vào mẹ, con cao chưa tới vai mẹ. Thế mà hôm nay con đã cao lớn thế này, cao hơn cả mẹ nữa.
Con đã lớn thật! Và con sắp phải xa Trường Hồng Bàng rồi! Mẹ lại nhớ dòng tâm sự của cô học trò năm ngoái: "Nếu biết lớn lên con sẽ phải xa trường, xa tuổi thơ thì con nguyện sẽ bé mãi còn hơn". Bây giờ thì con lại hỏi mẹ rằng: Mẹ ơi, con xin lưu ban có được không? Mẹ biết con không mong điều đó, nhưng mẹ hiểu nỗi niềm của con khi nói lên điều ấy. Con nhớ trường, con không muốn xa trường, đúng không?
Chiều nay học xong, con về trễ hơn mọi ngày, mẹ nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy ánh mắt con thật buồn. Con và đứa bạn chia tay nhau, cho nhau số điện thoại trong sự lưu luyến. Ra đến chỗ lấy xe, con dang tay ra thật rộng, ngửa mặt lên nhìn trời, con nhìn ngôi trường, ngắm những cây dầu cao vút, rồi con hít thật sâu như muốn thu hết tất cả vào lòng...
Rồi con áp bàn tay con lên bậc thềm, cái bậc thềm trước cửa phòng làm việc của mẹ đã bao lần in dấu chân con... rồi bất chợt con áp bàn tay con lên má mình nhẹ nhàng và cẩn trọng. Hành động ấy bất ngờ và làm mẹ xúc động quá. Chiều nay mẹ đã nén xúc động trước những lời hát về tình bạn, về ngày chia tay của các bạn lớp 9.1 nhưng bây giờ thì mẹ đã phải quay đi không dám nhìn con. Mẹ sợ con mủi lòng mà khóc. Mẹ biết con phải cứng rắn lên, mẹ không muốn con buồn, nhất là những ngày sắp tới là những ngày thật khó khăn với con và các bạn của con nữa.
Mẹ hiểu nỗi buồn của con và chắc con cũng hiểu nỗi buồn của mẹ. Người mẹ nào cũng vui mừng trước sự trưởng thành của con nhưng lại cũng lo sợ nghĩ tới ngày con sẽ xa vòng tay mình. Bốn năm con học ở Hồng Bàng là bốn năm mẹ có con, có người đồng hành cùng mẹ. Đã bao lần mỗi sáng, mỗi trưa, mỗi chiều con đã cùng mẹ đến trường rồi lại cùng mẹ trở về.
Có con, con đường dường như ngắn lại. Có con, mẹ có người ngồi sau nhắc nhở khi mẹ mải nghĩ mà quên đường, có con mẹ biết qua đường phải nhớ bấm xi-nhan, nhiều hôm con chỉ cho mẹ thấy đám mây hình lông ngỗng, mặt trời hình quả trứng, nhiều khi con bất chợt hỏi: mẹ ơi, nhìn người đàn ông đang thất thểu vác cái bao sau lưng, đang lững thững đi chân không kia, đố mẹ biết ông ta đang nghĩ gì? Mẹ biết con biết quan sát cuộc đời và biết đồng cảm. Mẹ tin rằng con trai của mẹ sẽ là một người tốt.
Rồi những hôm mẹ cùng con rất đi đến trường rất vội, những hôm nước ngập tràn đường, mẹ con ta ướt lướt thướt... những hôm mẹ ôn bài cho con trên đường đi, những hôm con dỗi mẹ không rằng không nói suốt đoạn đường dài... Rồi những hôm mẹ vì công việc mà để con ngồi chờ hàng giờ, nhìn con đói, chán ngán vì phải chờ đợi, mẹ biết mình có lỗi nhưng biết rồi lại thế... Mẹ xin lỗi nhé, con trai.

Vào Trường Hồng Bàng, con được nhiều thầy cô yêu thương và quan tâm. Con biết điều đó nhưng không vì thế mà ỷ lại. Con chan hòa với bạn bè, yêu quý thầy cô. Điều đó làm mẹ tự hào về con lắm, con trai ạ.
Mới hôm qua thôi, khi thấy mẹ lo lắng cho kỳ thi sắp tới của con, một thầy giáo đã bảo với mẹ rằng cứ để cho con tự lập, đừng lo quá, mình không thể theo chúng suốt đời được, rồi như nhớ ra điều gì thầy lại nói: nhưng con dù lớn vẫn là con của mẹ! Đúng thế con ạ. Con dù lớn vẫn là con của mẹ...
Con đừng buồn vì phải xa trường (dù mẹ biết rằng nỗi buồn ấy là có thật!). Mẹ muốn nói với con và các bạn con rằng Trường Hồng Bàng sẽ mãi là ngôi trường của con và của các bạn con.
Hãy mạnh mẽ và tự tin vượt qua kỳ thi con nhé!
Chúc con thành công!
Mẹ yêu con!
Vũ Hường (Trường THCS Hồng Bàng, quận 5, TP.HCM)
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- Hiệu ứng Zeigarnik và trí nhớ Thứ Sáu, 28/06/2024, 00:00
- Mối quan hệ toxic là gì? 5 dấu hiệu "tình yêu" độc hại Thứ Sáu, 17/05/2024, 14:00
- Mối quan hệ độc hại, vì sao lại khó buông bỏ? Thứ Sáu, 17/05/2024, 13:00
- 3 Đặc điểm nhận dạng một “ma cà rồng” cảm xúc? Thứ Năm, 16/05/2024, 14:00
- Liệu nỗi sợ và chấn thương tâm lý có thể giúp bạn sống tốt hơn? Thứ Sáu, 10/05/2024, 12:00
- Khi yêu thương đủ lớn mọi giới hạn điều được xóa nhòa Thứ Năm, 11/04/2024, 14:00
- MỐI QUAN HỆ LÀNH MẠNH Thứ Tư, 03/04/2024, 00:00
- Ngày Thế giới nhận thức về tự kỷ (2-4): Yêu thương, thấu hiểu, đồng hành cùng trẻ tự kỷ Thứ Ba, 02/04/2024, 00:00
- 3 điều không nên kiểm soát trong cuộc sống hôn nhân Thứ Sáu, 22/03/2024, 12:00
- Những hệ luỵ khi chồng nhận xét quá thẳng thắn về bạn đời Thứ Năm, 21/03/2024, 15:00