Vâng! Bạn thân tôi là les Thứ Hai, 30/11/-0001, 00:00
Có bạn thân là Les là niềm hạnh phúc của nhiều người (Ảnh minh họa)
Tôi đã suýt đánh mất P - người bạn thân nhất của mình chỉ vì P là les
Tôi quen P trong một chuyến tình nguyện lên một trung tâm nuôi dưỡng trẻ mồ côi ở Ba Vì (Hà Nội). Giữa cái lạnh buốt của những ngày giáp Tết, tôi như ấm người lại bởi chiếc găng tay mà P đang mang đeo vào tay tôi. Lăng xăng gói bánh chưng, sơn lại tường nhà cho các em, P hồ hởi như chưa bao giờ được vui như vậy. Và dĩ nhiên, P đã lọt vào máy quay của tôi rất tự nhiên và tình cờ như thế. Tự nhiên hơn, P xin số điện thoại của tôi và tình bạn của chúng tôi bắt đầu.
Tiếp nối những chuyến tình nguyện lên Sơn La, Lào Cai, Hoà Bình và đi “phượt’, chúng tôi ăn ở với nhau như hai chị em gái, quan tâm đến nhau như thể chúng tôi là hai chị em vậy. Thậm chí chúng tôi còn nói rằng, nếu tôi có người yêu, người ấy vẫn phải yêu tôi và cả P nữa, chúng tôi không thể tách rời được.
8 tháng sau, P mất tích. Không ai biết P ở đâu, kể cả tôi. Bạn bè và cả tôi nữa đổ xô đi tìm. Tất cả chúng tôi nghĩ P đã chết vì cô ấy bị tim bẩm sinh, không sống được bao lâu nữa. Tôi bất ngờ vì mình là người thân với P nhất nhưng lại không biết gì về P ngoài thông tin cô ấy là trẻ mồ côi. P đã giấu tôi. Cô ấy mang quốc tịch Mỹ, là con nuôi trong một gia đình người Mỹ giàu có. Khi biết bị bệnh nặng, P trốn bố mẹ về Việt Nam và chuẩn bị cho mình một cái chết. Bao nhiêu tiền dành dụm được, cô làm từ thiện và đi du lịch khắp trong Nam ngoài Bắc. Cô chưa bao giờ có mặt ở Hà Nội vào dịp Tết, cũng chẳng đến nhà tôi vì cô sợ cảnh sum họp, sợ cảnh ấm cúng của gia đình trong dịp Tết.
Bạn tôi đã ra đi vì sợ mọi người xa lánh vì mình là Les (ảnh minh họa)
Với nick trên blog mà P để lại, tôi mới biết một sự thật nữa, P là les. Cô ấy yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên và hạnh phúc khi ở bên tôi. Tôi vô tư coi P như bạn, một người bạn bình thường mà không biết rằng, P luôn giận dỗi mỗi khi tôi bỏ rơi cô để đi chơi với một bạn trai nào đó. Cô ấy sợ mất tôi, nhưng cũng sợ tôi phát hiện ra sự thật của cô ấy nên giấu diếm và im lặng chịu đựng.
Tôi đau lòng nghĩ lại những cảm xúc mà P đã trải qua. Những lần tôi kể tôi đã thích cậu bạn cùng lớp như thế nào và hạnh phúc ra sao khi được cậu ấy cầm tay. Một lần khác, tôi vô tình “ném” vào cô ấy một câu khủng khiếp: “tôi thấy Les ghê ghê, bạn đừng chơi với họ kẻo bị lây” khi cô ấy nói chuyện với một les trên diễn đàn.
Nhưng P vẫn âm thầm chăm sóc và yêu thương tôi. Cô ấy chỉ cần tôi hạnh phúc và chấp nhận nếu tôi cưới một người đàn ông…Cô ấy không muốn tôi biết và ruồng rẫy cô ấy khi biết sự thật. Cô ấy cũng không muốn bố mẹ tôi ngăn cấm, bạn bè tôi xa lánh tôi khi biết tôi có đứa bạn thân bất tử là les.
Tôi đăng ký làm thành viên diễn đàn P mà hay vào tâm sự, tôi hiểu cảm giác, tình cảm của những người như P và thương cô ấy hơn. Tôi đã thật nhẫn tâm, thật độc ác với chính bạn thân của mình, dù tôi là một phóng viên. Tất cả cảm xúc của mình, tôi trút lên blog của P và mong ngày nào đó P hiểu được cảm xúc của tôi. Tôi muốn P hiểu rằng tôi không ghê sợ người đồng tính nữa, tôi tôn trọng và thấu hiểu nỗi lòng của người đồng tính. Tôi cần P và yêu quý người bạn như cô ấy biết nhường nào.
Một ngày đông nắng ấm, đang vô vọng về tin tức của P sau 3 tháng xa cách thì tôi nhận được tin nhắn lạ “Hãy đến… để nhận xác P”. Tôi và nhóm bạn đến nhưng không thấy gì ngoài dòng người xuôi ngược. Tôi oà khóc. Lẽ nào căn bệnh bẩm sinh và nỗi mặc cảm là les đã khiến P ra đi mãi mãi trong sự cô đơn?
Chúng tôi là những người bạn tốt (Ảnh minh họa)
Trái ngược với suy nghĩ của tôi, P từ từ xuất hiện trong bộ áo nâu nhợt nhạt ở trung tâm nuôi dưỡng trẻ em Ba Vì - nơi lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau. P gầy gò và xanh như tàu lá. Tôi vừa nói vừa đánh P túi bụi: “Tôi sẽ đánh P chết vì đã làm tôi lo lắng”. Rồi cô kể những gì cô đọc trên blog, những gì tôi đã làm cho cô trong cuộc sống, đã cho cô cảm giác thế nào. Quan trọng là lúc gần đất xa trời này cô rất muốn gần bạn bè. Thời gian qua, cô đã ở đây chăm sóc các em mồ côi dù bệnh ốm yếu. Tất cả điều đó đủ để tôi hiểu và trân trọng cô hơn.
…
Chúng ta cũng như nhiều người khác luôn ở vị trí để phán xét người khác mà không biết rằng cần có sự cảm thông, chia sẻ công bằng dành cho những người như P. Cho đến lúc họ cần chúng ta nhất, thì đã muộn. Tôi đã học được sự yêu thương từ P- món quà mà ông trời đã ban tặng từ chính cô ấy, một người để lại dấu ấn nhất trong cuộc đời của tôi.
Tâm sự bạn trẻ mong chờ nhận được các chia sẻ, bài viết và phản hồi của các bạn về chủ đề này. Các bài viết được đăng sẽ được tính nhuận bút theo quy định của Tâm sự bạn trẻ. Địa chỉ nhận thư: chat.banbientap@cihp.org * Các bạn cũng có thể sử dụng dịch vụ tư vấn qua thư, tư vấn trực tuyến (hai dịch vụ này cần đăng ký thành viên) hoặc tư vấn qua Yahoo Messenger của Tâm sự bạn trẻ để nhận được những sẻ chia và hỗ trợ cần thiết từ các Tư vấn viên. |
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- Hiệu ứng Zeigarnik và trí nhớ Thứ Sáu, 28/06/2024, 00:00
- Mối quan hệ toxic là gì? 5 dấu hiệu "tình yêu" độc hại Thứ Sáu, 17/05/2024, 14:00
- Mối quan hệ độc hại, vì sao lại khó buông bỏ? Thứ Sáu, 17/05/2024, 13:00
- 3 Đặc điểm nhận dạng một “ma cà rồng” cảm xúc? Thứ Năm, 16/05/2024, 14:00
- Liệu nỗi sợ và chấn thương tâm lý có thể giúp bạn sống tốt hơn? Thứ Sáu, 10/05/2024, 12:00
- Khi yêu thương đủ lớn mọi giới hạn điều được xóa nhòa Thứ Năm, 11/04/2024, 14:00
- MỐI QUAN HỆ LÀNH MẠNH Thứ Tư, 03/04/2024, 00:00
- Ngày Thế giới nhận thức về tự kỷ (2-4): Yêu thương, thấu hiểu, đồng hành cùng trẻ tự kỷ Thứ Ba, 02/04/2024, 00:00
- 3 điều không nên kiểm soát trong cuộc sống hôn nhân Thứ Sáu, 22/03/2024, 12:00
- Những hệ luỵ khi chồng nhận xét quá thẳng thắn về bạn đời Thứ Năm, 21/03/2024, 15:00