Trẻ con trả thù Thứ Hai, 30/11/-0001, 00:00

Hãy cảm ơn vì bạn được yêu thương chân thành
Tôi không thể nào quên được sự kiện tôi tốt nghiệp cấp hai, không phải vì có kỳ tích gì ở đó mà là một bài học về cảm nhận sự yêu thương.
Vì một hoàn cảnh, tôi sống với ông bà ngoại từ nhỏ và lúc đó tôi cảm thấy rất đau buồn. Tôi nghĩ ông bà ngoại tôi không hiểu tôi, cậu tôi không hiểu tôi. Tệ hơn nữa là tôi cảm thấy mọi người ghét bỏ tôi vì luôn la mắng tôi. Chẳng hạn như Ngoại hay nói tôi không chăm chỉ như con bạn cùng xóm, tôi ít học bài như vậy làm sao điểm cao. Còn cậu tôi luôn luôn chê giễu tôi suốt ngày chỉ xem tivi nên vào hệ B là chắc. Khi đó tôi càng củng cố thêm niềm tin là họ ghét mình. Bởi vì sức học tôi rất khá vậy mà họ vẫn không tin tôi thi tốt.
Cuối cùng, ngày có kết quả cũng đến, hôm đó tôi và con bạn hăm hở đạp xe đến trường để xem cho chắc ăn. Cũng đúng như những gì tôi nghĩ, tôi đạt được một số điểm rất cao để có thể vào được trường hệ A (trường tốt nhất nơi đó). Hai chúng tôi hoan hỉ đạp vội về nhà để báo tin mừng này cho gia đình. Nhà tôi xa hơn nên tới đầu con dốc 2 đứa rẽ 2 hướng và tự nhiên lúc đó tôi nảy ra một ý định… “trả thù”. Tôi cố dụi cho mắt mình cho đỏ hoe, sau đó giã từ bộ mặt vui mừng để đóng kịch là kẻ thi rớt. Với suy nghĩ của một đứa trẻ con, tôi hoàn toàn hài lòng với kế hoạch của mình. Về tới cổng nhà, tôi đã thấy ngoại tôi và cậu đứng đó chờ sẵn. Tôi lẳng lặng đi vào với khuôn mặt buồn rười rượi. Tới đầu cửa nhà trên (phòng khách) thì bà ngoại tôi bước lại với vẻ đầy lo lắng. Lúc đó cả nhà tôi tràn đầy một không khí nặng nề, cho dù trong bụng tôi rất hả hê (mà bây giờ là cảm giác tội lỗi). Tôi bước xuống nhà dưới (phòng ăn) và không tin nỗi vào mắt mình khi một bàn thức ăn toàn những món tôi thích đã chuẩn bị sẵn sàng. Mọi người đang chờ đợi tôi về ăn mừng và tôi đã tặng họ một món quà mà đến giờ tôi cũng không thể tha thứ cho mình được.
Chưa kịp xử trí làm sao thì cậu tôi tới, vỗ nhẹ vào vai tôi an ủi. Cậu nói:
“Tao nghĩ chắc họ lộn đó, tao biết sức học của mầy mà” - những lời lẽ khô khốc của cậu mà ngày xưa tôi ghét sao bây giờ lại làm tôi cảm thấy nghẹn ngào. Tôi bật khóc, lần này thì không phải là đóng kịch nữa rồi. Ngoại tôi lên tiếng:
“Không sao đâu, con học hệ B cũng được mặc dù nhiều tiền nhưng ngoại sẽ cho con đi học mà” - Hệ B là trường tư nhân, học phí rất cao.
Tôi càng khóc to hơn nữa, khóc vì mình được yêu thương rất nhiều, khóc vì đầu óc của mình quá nhỏ bé, khóc vì hối hận…
Có thể ai đó không yêu bạn theo đúng cách bạn mong muốn. Nhưng bạn hãy trân trọng và thầm cảm ơn vì họ đã yêu bạn chân thành theo cách của họ.
Đặng Thị Hiệp
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- Trạng thái cao nhất của cuộc sống hôn nhân: cùng nhau nỗ lực Thứ Hai, 20/05/2024, 00:00
- Nghịch lý của sự quan tâm: Để yên cho người khác được sai Thứ Năm, 16/05/2024, 14:00
- Cho con làm gì những ngày nghỉ hè? Thứ Năm, 09/05/2024, 13:00
- Trẻ học từ sáng đến tối, phụ huynh cần làm gì để giúp con cân bằng? Thứ Sáu, 03/05/2024, 13:00
- Làm gì khi con cái 'xa cách' quá sớm ngay trong nhà? Thứ Sáu, 03/05/2024, 12:00
- Dạy và phạt con: Nhìn con để sửa mình Thứ Sáu, 03/05/2024, 11:00
- Cha mẹ ly hôn, giao con cho phía nào thì yên tâm? Thứ Năm, 02/05/2024, 14:00
- Tự do trong hôn nhân: Sự tự do vừa vặn Thứ Năm, 02/05/2024, 13:00
- Để nỗi buồn nhẹ hơn Thứ Sáu, 26/04/2024, 13:00
- Những người đàn bà chưa bao giờ bật tiếng thở than Thứ Sáu, 26/04/2024, 13:00