Tôi sẽ tìm lại cuộc sống của mình Thứ Hai, 30/11/-0001, 00:00

Áo trắng tinh khôi và hồn nhiên ơi, em ở đâu?
Tôi đã phải viết lại câu chuyện này hơn 4 lần vì những tiếng khóc nức nở của em. Ở trường cao đẳng gần nơi tôi sống, có khá nhiều nữ sinh viên như em đã và đang lao vào kiếm tiền, hoặc bị ép buộc, hoặc bị xô đẩy và có nhiều người đã nhiễm HIV. Thật khó tìm gặp em bởi những người như em sống rất khép mình, cuộc sống quá khắc nghiệt với tâm hồn trong sáng, ngây thơ, lần đầu đối mặt với những va đập của cuộc sống khi chọn Hà Nội là nơi khởi đầu cho giấc mơ vào đời.
Sinh ra ở tỉnh miền núi Yên Bái, tôi là chị cả trong gia đình có 5 người con nheo nhóc vì đói. Bố mẹ tôi là người dân tộc, quanh năm chỉ biết trồng vài cây ngô, cây sắn trên nương. Khi đỗ vào một trường cao đẳng ở Hà Nội, tôi là tâm điểm, là niềm tự hào của cả vùng quanh năm chỉ khao khát một nồi cơm đầy không phải độn ngô, độn sắn.
Lên Hà Nội học mang theo bao tâm tình gửi trao của người dân miền núi ít học và nghèo khổ, tôi lao vào học, quên hết mọi thứ chỉ để bù lại cho mình và cho những em bé nghèo thất học ở quê. Năm đầu tiên, tôi là sinh viên xuất sắc của khoa, được thầy cô và bạn bè ngưỡng mộ. Nhưng việc đâu có đơn giản như tôi nghĩ. Khi sống ở đất Hà thành nhộn nhịp, khi bước sang năm thứ hai, bạn bè tôi đổ xô đi làm để có thêm tiền đỡ đần bố mẹ, sắm sanh quần áo. Nghĩ đến 4 đứa em ở nhà làm rừng, bòn từng đồng tiền cho tôi đi học, 5 ha cây keo tai tượng mới trồng chưa cho thu hoạch, lòng tôi quặn thắt. Trước đây, tôi chỉ biết học và học, không quan tâm đến bố mẹ và các em ở quê, giờ tôi cũng phải vừa học, vừa làm để đỡ đần bố mẹ chứ.
Vớ được tờ quảng cáo tìm người làm trong một quán cà phê gần trường, tôi quyết định thử sức. Tuần đầu đi làm khá suôn sẻ, vì ít khách nên tôi vẫn có thời gian ôn bài, nhưng đến tuần thứ ba thì bà chủ bắt tôi đổi lịch làm từ buổi sáng sang buổi tối, từ 6 giờ đến 11 giờ đêm với mức lương gấp ba. Tôi không thể không nhận vì làm buổi tối, tôi cũng có một buổi sáng ở nhà nghỉ ngơi và học tập, hơn nữa, tôi đã ký hợp đồng sẽ làm ở quán 2 năm.

Những buổi sau đó, tôi bị ép tiếp khách. Tôi trốn không đi làm thì bị tay chân của bà chủ tìm đến tận phòng trọ, lớp học đe doạ. Tìm được tôi về, họ đánh đập, dạy dỗ, nhốt trong phòng hàng tuần liền. Vậy là tôi phải đi khách. Mỗi lần đi, tôi được 30- 50 ngàn tiền bo của khách, mỗi tháng, bà chủ trả cho tôi 2 triệu tiền phục vụ quán. Tôi cay đắng nhận ra mình bị lợi dụng trong cảnh sống nhơ nhuốc và cái nhìn khinh bỉ của khách khi họ vứt tiền cho tôi. Với thân hình cân đối, trắng trẻo và xinh gái, tôi là mồi nhử của bà chủ. Xung quanh khu phố, mọi người đồn rằng, từ khi có tôi, quán cà phê ngày càng “hút” khách, ai cũng muốn có tôi dù chỉ vài giờ, kể cả các đại gia trên phố cũng mò về đây.
Tôi buông xuôi mặc cho số phận vì bao lần tôi trốn không làm đều bị tay chân của bà chủ tìm về đánh sưng tím mặt mày, không có lối thoát. Từ một sinh viên xuất sắc, năm thứ hai tôi rớt xuống top 50 của lớp, thi lại liên tục. Mặc kệ, tôi lao vào kiếm tiền, không học hành và bỏ ngoài tai mọi lời khuyên của bạn bè. Bố mẹ ngạc nhiên khi thấy tôi có nhiều tiền học bổng gửi về quê, tôi nói dối là được tài trợ của nước ngoài. Cứ cuối tháng, tôi gửi về quê 7 triệu đồng cho bố mẹ, dặn dò chăm sóc các em và mua thêm đất rừng trồng keo tai tượng. Tôi không dám về quê trong dịp nghỉ lễ dù miền đất xanh ngút ngàn đồi núi vẫn hằng day dứt trong tôi.
Có nhiều tiền, tôi trở thành đại gia với sớm tối có taxi đưa đón ở đầu phố. Tôi hào phóng mua đồ tặng mấy đứa bạn cùng khu trọ và ăn chơi xả láng. Có tuần, tôi đi nghỉ với các đại gia tiền đô, vi vu không màng tới lớp. Có gì đâu, cuộc đời của tôi coi như bỏ. Cố gắng kiếm tiền để trả thù đời, để khi ra trường rồi, tôi không còn sợ ràng buộc bởi ai nữa, tôi về quê sống và có vốn để mở một cửa hàng tạp hoá…
Nhưng tôi đã gặp anh trong một buổi sinh nhật đứa bạn. Anh chẳng có gì đặc biệt ngoài thành tích của một đại gia ăn chơi nổi tiếng đất Hà thành. Như một định mệnh, tôi và anh hút nhau trong một bài karaoke. Những ngày sau, anh xuất hiện ở quán cà phê tôi làm 24/24 giờ chỉ để nhìn thấy tôi. Một tháng sau, anh là khách “ruột” của tôi. Anh chuộc tôi ra khỏi quán với giá khá đắt đỏ, một con xe Matiz cho bà chủ.
Anh đưa tôi về ngôi nhà 3 tầng cũ kỹ trong phố. Bố mẹ anh rất quý tôi, tôi có cảm giác hồi sinh và hạnh phúc. Ông bà cho chúng tôi một ngôi nhà cấp 4 và 500 mét vuông cây ăn quả ngoài làng Thị Cấm (Xuân Phương Từ Liêm, Hà Nội) để nuôi lợn và trồng cây ăn quả. Hàng ngày, tôi dậy từ 5 giờ sáng nấu rượu, chăm lợn và đi học. Công việc cứ thế quay đều nhưng tôi thanh thản vì cảm giác mình đã tìm được bến đỗ cho đời mình. Nhưng tình cảm của chúng tôi không còn như trước nữa. Anh hay đánh tôi những trận đòn không đầu, không cuối chỉ để xả stress. Ngày ngày anh đi cà phê, đua xe, cá độ, còn mọi việc tôi làm hết. Giục cưới thì bố mẹ anh cứ lần khất mãi. Chỉ còn mấy tháng nữa tôi tốt nghiệp, chẳng nhẽ chuyện của chúng tôi sẽ chỉ mãi là như vậy thôi sao?
Bố mẹ anh hẹn tôi đi ăn tối ở nhà hàng. Điều làm tôi ngạc nhiên là không có anh đi cùng. Tôi cứ nghĩ, hai bác thông báo ngày cưới vì gia đình hai bên mới có buổi ra mắt vào tuần trước. Nhưng tôi sụp đổ hoàn toàn khi họ lấy quá khứ của tôi ra từ chối. Họ muốn con trai họ lấy một người vợ có quá khứ “sạch sẽ” hơn tôi, còn tôi, cả khu phố đã biết quá rõ rồi. Hoá ra, những trận đòn bấy lâu nay của anh là vì anh không muốn bố mẹ chịu nhục với hàng xóm. Có hôm đang ăn cơm, anh hắt luôn bát cơm nóng vào mặt tôi, lấy dây lưng quất tôi liên tục trước mặt bố mẹ anh mà ông bà vẫn ngồi im lặng. Bấy lâu nay, tôi lao vào làm việc cho nhà anh như con ở, những tưởng mình đã tìm được mái ấm hạnh phúc và bình yên, nhưng tất cả cố gắng của tôi giờ chỉ là hư vô…
Tôi xách va li về xóm cũ. Bạn bè đón và chườm đá lên những vết thương bầm tím anh để lại trên thân thể tôi. Tôi vẫn còn bạn bè và gia đình sau 3 năm sóng gió ở Hà Nội. 22 tuổi, tôi còn trẻ lắm để làm lại cuộc đời. Được sự động viên của bạn bè, tôi lại quyết tâm học hành để thi tốt nghiệp, hăng hái tham gia các phong trào của Đoàn trường. Nhưng dường như hạnh phúc lại không mỉm cười với tôi khi tôi biết mình không thể sinh con được. Đó cũng là lý do mà sau bao nhiêu cố gắng, tôi và anh đều không thể có con được. Anh biết điều đó và hiểu rằng, tôi chẳng thể mang lại cho anh một mái ấm hạnh phúc, bố mẹ anh cũng biết... Họ đuổi tôi ra khỏi nhà như một sinh vật gây bệnh, mang hoạ đến mái ấm gia đình bởi anh là con trai duy nhất…
Tôi bình thản đón nhận mọi thứ như đã trơ đi mọi cảm xúc của mình. Có lẽ, tôi đã chịu quá nhiều đau khổ và thử thách, nên khi mọi thứ đến, tôi vẫn thản nhiên im lặng. Một chiều mùa thu trên đường Hồ Tây, tôi lao xe vào cột đèn và phải vào nằm viện nửa tháng vì chấn thương dây chằng đầu gối. Những người bạn cũ đã đến động viên và truyền cho tôi sức mạnh. Tuy nỗi đau chưa nguôi ngoai nhưng tôi biết, mình phải cố gắng rất nhiều để sống vì tôi vẫn yêu cuộc sống này và tôi phải làm gì đó để tìm lại cuộc sống của mình, mơ ước của mình.
Hoàng Thị Thuý Q.
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- Hiệu ứng Zeigarnik và trí nhớ Thứ Sáu, 28/06/2024, 00:00
- Mối quan hệ toxic là gì? 5 dấu hiệu "tình yêu" độc hại Thứ Sáu, 17/05/2024, 14:00
- Mối quan hệ độc hại, vì sao lại khó buông bỏ? Thứ Sáu, 17/05/2024, 13:00
- 3 Đặc điểm nhận dạng một “ma cà rồng” cảm xúc? Thứ Năm, 16/05/2024, 14:00
- Liệu nỗi sợ và chấn thương tâm lý có thể giúp bạn sống tốt hơn? Thứ Sáu, 10/05/2024, 12:00
- Khi yêu thương đủ lớn mọi giới hạn điều được xóa nhòa Thứ Năm, 11/04/2024, 14:00
- MỐI QUAN HỆ LÀNH MẠNH Thứ Tư, 03/04/2024, 00:00
- Ngày Thế giới nhận thức về tự kỷ (2-4): Yêu thương, thấu hiểu, đồng hành cùng trẻ tự kỷ Thứ Ba, 02/04/2024, 00:00
- 3 điều không nên kiểm soát trong cuộc sống hôn nhân Thứ Sáu, 22/03/2024, 12:00
- Những hệ luỵ khi chồng nhận xét quá thẳng thắn về bạn đời Thứ Năm, 21/03/2024, 15:00