Tôi sẽ không thế nữa! Thứ Năm, 27/11/2008, 09:47
“Tôi xin lỗi. Xin thứ lỗi cho tôi! Tôi không có ý cản trở các bạn”, ông lão nói như vậy khi lập cập bước ra khỏi cầu thang cuốn.
Tôi sẽ không thể quên được hình ảnh đó. Đã không biết bao lần khi đi bộ hay lái xe phía sau một người lớn tuổi, tôi phát bực vì không còn đủ kiên nhẫn và đã tỏ ra khó chịu. Những lúc như vậy, tôi làu bàu rồi vọt qua họ như thể mình đang vội, nhưng thực tình là cũng chẳng phải như vậy. Nhưng có lẽ giờ đây tôi đã thấm thía về điều đó hơn, vì tôi đang nhận ra mình cũng sắp ở trong bộ dạng già cả như vậy. Hôm nay, tôi đã thấy mình trong đôi giày của một ông lão, nó khiến tôi đi lại cũng thật chậm chạp và cũng thường xuyên phải dừng lại để xin lỗi mọi người như ông già ấy.
Ông lão đi phía trước, cách tôi khoảng 5, 6 người. Tôi đang vội, và vì vậy mà tôi thấy ông ta như một vật cản vậy. Tôi cũng nhận ra một số người vừa bước ra khỏi cầu thang cuốn và đứng lại trên lối đi để thu nhặt các món đồ của mình, đột nhiên một đống người khác phía sau họ bỗng tỏ thái độ giận dữ và phát bẳn lên ... Bạn không thể chặn lại một cái cầu thang cuốn đang đầy ắp người phía sau. Cũng giống như con thỏ của pin Energizer, dòng người vẫn không ngừng đổ xuống.
Ông lão hiểu rất rõ khó khăn của mình. Ông cố gắng đứng dẹp sang một bên, lóng ngóng với những gói đồ nhỏ và gắng giữ thăng bằng, rõ ràng là ông đang rất lúng túng. “Tôi xin lỗi. Thứ lỗi cho tôi! Tôi không có ý cản trở các bạn”, ông lão nói khi lập cập bước ra khỏi cầu thang cuốn.
Bất chợt tôi nhìn thấy tất cả cảnh tượng này trong một suy nghĩ mới, như thể tôi đang nhìn thấy tương lai của mình. Tôi thấy mình có lỗi với ông già nọ, và tôi thấy lòng day dứt vì người đàn ông già cả này lại đang xin lỗi những người khác trong khi đáng lẽ chúng tôi cần giúp đỡ và trấn an ông.
Từng người từng người một lướt qua ông. Tôi nghe loáng thoáng có những tiếng càu nhàu khi một quý bà bước qua chỗ ông.
Rồi cũng đến lượt tôi.
Khi tôi bước đến bên ông, ông vẫn đang đứng chôn chân tại đó.
“Ôi, tôi xin lỗi. Tôi không biết là vẫn còn anh nữa”, ông nói.
“Không, thưa ông. Ông đừng nói thế”, tôi đáp. Câu nói đó của ông thực sự làm tôi nhức nhối. Ngay lúc đó tôi nhận ra rằng, khi cả thế giới vội vã, cuộc đời mới thật buồn làm sao. Và tất nhiên rồi, trong thế giới đó có tôi. Nhưng tôi không còn trong thế giới đó nữa, hãy đừng tính tôi vào đó. Người đàn ông tuyệt vời này đáng được hưởng sự công bằng vì tất cả những khoảng thời gian ông đã sống trên thế giới này, ông đã đi qua biết bao lộ trình trắc trở và bao dặm đường quan trọng, vậy mà giờ đây ông lại phải xin lỗi vì sự chập chạp của mình sao?
Tim tôi nhói đau khi nhìn vào mắt ông. Giá như tôi có thể nhìn thấy tất cả những gì ông từng chứng kiến trong suốt chừng ấy năm. Khuôn mặt ông dạn dày vì sương gió cuộc đời, làn da nhăn nheo vì tuổi tác. Nhưng khuôn mặt ấy cũng cho thấy ông đã có rất nhiều thời khắc hạnh phúc trong đời. Bọng mắt mềm, nhỏ và những đường nét hài hoà là dấu vết của bao tiếng cười trong đời ông lão.
“Ông bạn, tôi giúp ông nhé?”, tôi hỏi.
Thoạt đầu hơi ngần ngại, nhưng rồi cuối cùng ông cũng nói, “Ồ vâng, cảm ơn ông!”
Tôi khoác tay ông và cùng ông bước ra một khoảng an toàn, tránh xa dòng người đang hối hả.
“Ông đi mua gì thế?”
“Ồ, chỉ là vài thứ lặt vặt cho người hàng xóm thôi. Cô ấy là một bà mẹ trẻ phải nuôi con một mình. Cô ấy luôn rất tốt với tôi. Tôi đã nghĩ tới một hộp kẹo”, ông nói rồi chợt dừng lại và tìm thứ gì trong túi áo khoác.
“Ông cần gì à?”, tôi hỏi.
“Ồ, không. Đây rồi. Tôi biết tôi luôn có nó ở đây, lúc nào tôi cũng đem nó theo người”, ông nói rồi lấy ra một mớ giấy tờ. Tìm kiếm một lát trong đó, ông đưa cho tôi một tờ danh thiếp có ghi dòng chữ: “John A. Pomicter: Bạn của tất cả mọi người và không là kẻ thù của ai!”
“Hôm nay tôi đã cầu Chúa và anh chính là sự hồi đáp. Cảm ơn anh! Tặng anh đó”, ông nói, “cảm ơn anh vì đã dừng lại để giúp một ông lão già cả”.
“Ông bạn à, chính ông mới là người giúp tôi chứ. Tôi chợt hiểu ra rằng, tôi đã không phù hợp với cái thế giới mà tôi chính là một phần đã tạo nên nó. Nhưng giờ đây tôi sẽ khắc phục chuyện này. Tôi sẽ không như vậy nữa!”
Khuyết danh (Kim Thoa dịch)
Lượt xem: 1794
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chưa có nhận xét nào
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- Trạng thái cao nhất của cuộc sống hôn nhân: cùng nhau nỗ lực Thứ Hai, 20/05/2024, 00:00
- Nghịch lý của sự quan tâm: Để yên cho người khác được sai Thứ Năm, 16/05/2024, 14:00
- Cho con làm gì những ngày nghỉ hè? Thứ Năm, 09/05/2024, 13:00
- Trẻ học từ sáng đến tối, phụ huynh cần làm gì để giúp con cân bằng? Thứ Sáu, 03/05/2024, 13:00
- Làm gì khi con cái 'xa cách' quá sớm ngay trong nhà? Thứ Sáu, 03/05/2024, 12:00
- Dạy và phạt con: Nhìn con để sửa mình Thứ Sáu, 03/05/2024, 11:00
- Cha mẹ ly hôn, giao con cho phía nào thì yên tâm? Thứ Năm, 02/05/2024, 14:00
- Tự do trong hôn nhân: Sự tự do vừa vặn Thứ Năm, 02/05/2024, 13:00
- Để nỗi buồn nhẹ hơn Thứ Sáu, 26/04/2024, 13:00
- Những người đàn bà chưa bao giờ bật tiếng thở than Thứ Sáu, 26/04/2024, 13:00
Các tin khác
- Cô gái ''đặc biệt'' trong cuộc đời tôi Chủ Nhật, 19/10/2008, 11:43
- Bài học về thất bại đầu tiên Thứ Tư, 15/10/2008, 11:02
- Điều kỳ diệu của sự lạc quan Thứ Năm, 25/09/2008, 15:15
- Thư gửi bố của con Thứ Hai, 22/09/2008, 15:20
- Định hướng tương lai Thứ Sáu, 12/09/2008, 11:25
- Chút suy tư trong ngày Thứ Sáu, 12/09/2008, 09:39
- Điều quan trọng nhất Thứ Hai, 08/09/2008, 16:08
- Những nguyên lý cuộc đời xung quanh ta Thứ Năm, 04/09/2008, 15:10
- Yêu đơn giản chỉ là... Thứ Hai, 04/08/2008, 14:47
- Loài hoa héo úa Thứ Ba, 29/07/2008, 14:10
- Nếu muốn ly hôn, hãy bế em ra khỏi đời anh Thứ Năm, 03/07/2008, 14:44
- Tự lập và nhân ái Thứ Tư, 02/07/2008, 16:13