Tình yêu và bài toán áo cơm Thứ Tư, 28/12/2005, 14:47
Từ Thanh Hoá, mẹ theo anh ra Hà Nội ở vì trong quê quá khổ, gia đình lại chẳng còn ai. Mẹ anh cũng không thể tần tảo buôn bán thêm để nuôi anh ăn học vì sức khoẻ rất yếu. Thế là anh, một cậu sinh viên, vừa phải đi học, vừa phải đi kiếm tiền nuôi mình, nuôi mẹ.
Để duy trì được việc học và để mẹ con tồn tại được nơi đất Hà thành này, anh đã phải lao động cực kì vất vả, đến cạn kiệt sinh lực. Tối đi gia sư kín tuần, ngày anh còn mang một bộ đồ sửa xe đạp ra trước cổng trường để tranh thủ kiếm thêm sau mỗi nửa buổi học. Anh không còn thời gian để nghỉ ngơi, không còn thời gian để buồn và tất nhiên không thể có được một tình yêu, cái thứ mà đối với anh là một sự xa xỉ. Nhưng tôi đã yêu anh. Tôi yêu vì thấy anh sống rất có hiếu với mẹ. Một người con trai thông minh, có ý chí và nghị lực là lý do để biến lòng khâm phục nơi tôi trở thành tình yêu. Tôi càng hạnh phúc hơn khi biết rằng mình đã được anh yêu thầm từ trước đó.
Phòng chị em tôi và phòng mẹ con anh ở sát nhau. Yêu rồi, tôi mới thấy xót xa khi chứng kiến những đêm mưa gió anh lóc cóc đạp xe về và hình ảnh người mẹ chờ con nơi căn phòng nhỏ. Cả hai chúng tôi đều nghèo và đều còn đang đi học nên đều có những nỗi lo giống nhau. Lo tiền nhà, tiền ăn. Có những khi bên anh hết gạo, hết tiền thì bên tôi hỗ trợ và ngược lại. Tình yêu của chúng tôi cứ thế trôi đi trong sự vất vả, thiếu thốn nhưng đầy hạnh phúc.
Anh ra trường trước tôi một năm. Không muốn trụ lại ở thủ đô đầy khốc liệt, anh và mẹ trở lại quê hương. Ngày anh đi mưa ngập trời. Còn tôi khóc hết nước mắt vì thương nhớ.
Với đồng lương ít ỏi của một anh giáo trẻ mới ra trường, anh không thể đi lại như con thoi từ Thanh Hoá để ra Hà Nội thăm tôi, nhưng thỉnh thoảng vẫn cố dành ra vài chục nghìn gọi điện để cho thoả nỗi nhớ. Đối với tôi, đó là hạnh phúc.
Kể từ sau khi anh ra trường, tình yêu của chúng tôi còn kéo dài thêm 3 năm nữa trong vời vợi nhớ thương và đau khổ. Nhưng rồi chúng tôi không thể đến được với nhau. Tất cả cũng chỉ vì sinh kế. Anh không thể đưa mẹ ra Hà Nội với một cuộc sống bon chen, lay lắt. Còn tôi thì cũng không muốn theo anh ấy về quê vì cái nghề tôi học không thể xin nổi việc ở trong ấy. Cho dù tôi có thể làm những công việc lao động chân tay khác, nhưng như thế thật phí công 4 năm đèn sách. Nếu theo anh về quê, tôi sẽ tạo thêm cho anh một gánh nặng nữa. Rất đau đớn nhưng chúng tôi đành phải quyết định như vậy.
Cũng có người bảo rằng chúng tôi không có đủ quyết tâm nhưng tôi không nghĩ thế. Chúng tôi chỉ có thể hạ quyết tâm nếu nhìn thấy mục tiêu trước mắt là khả quan. Đó là một đám cưới sẽ được tổ chức sau khi cả hai chúng tôi đều có công việc ổn định, được ở gần bên nhau. (Nhưng nếu mơ ước khó trở thành hiện thực mà chúng tôi vẫn cố theo đuổi thì một ngày nào đó cả hai sẽ già đi và mọi cơ hội sẽ mất). Không biết nếu là chúng tôi, các bạn sẽ quyết định như thế nào, nhưng với cả tôi và anh, điều còn lại mãi mãi vẫn là một tình yêu dang dở và rất đẹp...
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- Trạng thái cao nhất của cuộc sống hôn nhân: cùng nhau nỗ lực Thứ Hai, 20/05/2024, 00:00
- Nghịch lý của sự quan tâm: Để yên cho người khác được sai Thứ Năm, 16/05/2024, 14:00
- Cho con làm gì những ngày nghỉ hè? Thứ Năm, 09/05/2024, 13:00
- Trẻ học từ sáng đến tối, phụ huynh cần làm gì để giúp con cân bằng? Thứ Sáu, 03/05/2024, 13:00
- Làm gì khi con cái 'xa cách' quá sớm ngay trong nhà? Thứ Sáu, 03/05/2024, 12:00
- Dạy và phạt con: Nhìn con để sửa mình Thứ Sáu, 03/05/2024, 11:00
- Cha mẹ ly hôn, giao con cho phía nào thì yên tâm? Thứ Năm, 02/05/2024, 14:00
- Tự do trong hôn nhân: Sự tự do vừa vặn Thứ Năm, 02/05/2024, 13:00
- Để nỗi buồn nhẹ hơn Thứ Sáu, 26/04/2024, 13:00
- Những người đàn bà chưa bao giờ bật tiếng thở than Thứ Sáu, 26/04/2024, 13:00
Các tin khác
- Cha trong mắt tôi Thứ Ba, 27/12/2005, 08:46
- Bát phở nhạt Thứ Sáu, 23/12/2005, 09:48
- Hạnh phúc Thứ Năm, 22/12/2005, 17:51
- Ông già Noel có thật không? Thứ Tư, 21/12/2005, 16:03
- Những điều đôi mắt không nhìn thấy Thứ Ba, 20/12/2005, 08:54
- Dù thầy không phải là cha Thứ Tư, 07/12/2005, 15:50
- Khi mỗi người là một chú heo nhựa màu hồng Thứ Hai, 05/12/2005, 10:45
- Quản lý thời gian là làm chủ bản thân Thứ Năm, 01/12/2005, 11:47
- Chuyện suy ngẫm về tách trà Thứ Ba, 22/11/2005, 16:39
- Cổ tích tuổi 15 Thứ Ba, 08/11/2005, 11:26
- Người đàn bà giả danh Thứ Sáu, 04/11/2005, 15:45
- Bài học về sự tự giác và trách nhiệm Thứ Tư, 26/10/2005, 13:43