Tấm thiệp tình bạn Thứ Hai, 30/11/-0001, 00:00
Dường như không một ai trong ngôi trường này không quan tâm đến việc liệu Abbie có được chào đón hay không. Abbie rất quan tâm mọi người nhưng sự nhút nhát của Abbie khó khăn cho việc kết bạn.
Abbie đi dọc giảng đường hầu như mỗi ngày giống như người vô hình, không một lời nói nào, vì vậy không bao giờ nghe thấy tiếng Abbie nói. Điều quan trọng mà Abbie cho là, những điều vô nghĩa không đủ để nghe. Vì vậy Abbie tiếp tục im lặng.
Cha mẹ của Abbie rất lo lắng về Abbie, họ lo sợ Abbie sẽ không bao giờ có bạn. Cha mẹ Abbie đã thử mọi thứ mà họ có thể như sắp xếp chỗ ở cho Abbie, mua quần áo cho Abbie và những đĩa nhạc, nhưng mọi thứ vẫn không làm cho Abbie thay đổi.
Thật không may, cha mẹ của Abbie không biết Abbie đang nghĩ về kết thúc cuộc sống của Abbie. Abbie thường khóc một mình khi ngủ thiếp đi, nghĩ rằng không một ai sẽ yêu thương cô, thật sự là bạn cô.
Tammy, người bạn mới của Abbie, đã quen Abbie khi làm bài tập ở nhà và giả vờ cần sự giúp đỡ. Thậm chí xấu hơn, Tammy đã đẩy Abbie khỏi sự vui đùa mà lẽ ra Abbie đáng có. Cậu ta thường xuyên la mắng Abbie.
Đến mùa hè thì mọi thứ càng trở nên tồi tệ hơn, Abbie chỉ còn một mình, không còn người bạn nào xung quanh đã làm cho ý nghĩ của Abbie suy diễn lung tung. Abbie đã cho rằng cuộc sống của chính mình thật là điên khùng, cuộc sống này không đáng sống trên thế gian.
Abbie học lớp mười và tham gia vào một nhóm người trẻ đạo Thiên Chúa tại một nhà thờ địa phương, với hy vọng là tìm bạn. Cô gặp mọi người, bề ngoài thì họ dường như chào đón cô, nhưng bên trong thì họ mong rằng sẽ đuổi cô ra khỏi nhóm của họ.
Vào thời điểm những ngày Giáng sinh đến, Abbie đã dùng những viên thuốc ngủ với mong muốn rằng sẽ giúp đỡ giấc ngủ của cô. Cuối cùng cô quyết định cô sẽ nhảy xuống cầu trước đêm Giáng sinh trong khi cha mẹ đang dự tiệc. Cô rời khỏi ngôi nhà ấm áp để đi bộ lên cầu và viết một bức thư cho cha mẹ. Khi cô mở hộp thư, cô tìm thấy những lá thư ở đó.
Cô lấy những lá thư ra ngoài và xem nó từ đâu đến. Một lá từ ông bà Knight, một lá từ đôi vợ chồng hàng xóm... và cô thấy một địa chỉ gửi đến cô. Cô xé và mở thư. Đó là một tấm thiệp từ một người đàn ông trong nhóm những người trẻ ấy:
"Abbie thân mến,
Tôi muốn xin lỗi đã không nói với bạn sớm, cha mẹ của tôi đang trong thời gian quản thúc tôi, vì thế tôi không có cơ hội để nói với bất cứ ai. Tôi hy vọng bạn có thể giúp tôi một vài câu hỏi về chuyện những đứa trẻ bị quản thúc. Tôi nghĩ chúng ta sẽ trở thành những người bạn và giúp đỡ mọi thứ cho nhau. Hẹn gặp lại bạn tại nhóm trẻ vào chủ nhật.
Thân thiết,
Wesley Hill"
Abbie nhìn chằm chặp vào tấm thiệp một cách ngạc nhiên và đọc lại nhiều lần. "Trở thành những người bạn", cô mỉm cười, nhận ra người nào đó biết về cuộc sống của cô và muốn rằng, Abbie Knight như một người bạn. Cô cảm thấy thật đặc biệt. Cô quay về nhà, vừa đi cô vừa gọi tên Wesley.
Tôi đoán rằng bạn có thể nói anh ta là một sự huyền diệu đêm Giáng sinh, bởi vì tình bạn là món quà tốt nhất bạn có thể tặng cho bất cứ ai.
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- Trạng thái cao nhất của cuộc sống hôn nhân: cùng nhau nỗ lực Thứ Hai, 20/05/2024, 00:00
- Nghịch lý của sự quan tâm: Để yên cho người khác được sai Thứ Năm, 16/05/2024, 14:00
- Cho con làm gì những ngày nghỉ hè? Thứ Năm, 09/05/2024, 13:00
- Trẻ học từ sáng đến tối, phụ huynh cần làm gì để giúp con cân bằng? Thứ Sáu, 03/05/2024, 13:00
- Làm gì khi con cái 'xa cách' quá sớm ngay trong nhà? Thứ Sáu, 03/05/2024, 12:00
- Dạy và phạt con: Nhìn con để sửa mình Thứ Sáu, 03/05/2024, 11:00
- Cha mẹ ly hôn, giao con cho phía nào thì yên tâm? Thứ Năm, 02/05/2024, 14:00
- Tự do trong hôn nhân: Sự tự do vừa vặn Thứ Năm, 02/05/2024, 13:00
- Để nỗi buồn nhẹ hơn Thứ Sáu, 26/04/2024, 13:00
- Những người đàn bà chưa bao giờ bật tiếng thở than Thứ Sáu, 26/04/2024, 13:00