Tâm sự của những nàng tiên áo đen Thứ Hai, 30/11/-0001, 00:00
…Ngày mới bị nhiễm, em choáng váng không tin vào tờ xét nghiệm. Đau khổ tận cùng khi biết mình đã mang căn bệnh thế kỷ, nhưng cũng không biết làm cách nào kiếm sống nếu từ bỏ cái “nghề” này…
Sau những ngày tháng kinh khủng ấy, em cảm thấy căm phẫn, tức giận, chỉ muốn trả thù.Trả thù con người đã gieo rắc cái chết lên cuộc đời em. Nhưng hàng trăm người đàn ông đã đi qua trong cuộc đời, biết người nào để trả thù đây! Một loạt các câu hỏi bỗng hiện lên trong đầu: Nên chăng trả thù tất cả những người đàn ông khác cho thoả nỗi giận dữ này! Liệu làm thế có độc ác quá? Họ có đáng phải chấp nhận nỗi đau này? Không, như thế thì ta cũng thật tàn nhẫn!...
Song, cuộc sống với miếng cơm manh áo, ai sẽ nuôi ta đây? Tất nhiên, câu trả lời là không có ai cả! Thôi đành nhắm mắt đưa chân, ta sẽ yêu cầu những người đàn ông sau này sử dụng bao cao su. Em cảm thấy được an ủi, được nhẹ lòng hơn khi nghĩ đến chiếc phao cứu hộ "bao cao su" ấy.
Những ngày tiếp theo, lòng tự nhủ phải vứt bỏ tất cả những khổ đau để tiếp tục sống. Và em lại tiếp tục “công việc” của mình với sự cẩn trọng hơn. Mỗi lần đi với khách, lòng nhân từ trong em mách bảo phải chú trọng yêu cầu những "nhà thám hiểm" đeo “phao an toàn”.
Những lúc ấy em thường nói nửa đùa nửa thật rằng: chẳng biết anh hay em có bị AIDS hay không, tốt hơn hết anh cứ đeo bao vào! Nhưng tiếc thay sự trẻ đẹp, vẻ tươi tắn mỡ màng khiến họ không bao giờ nghĩ trong em lại có thể chứa mầm bệnh. Họ thả sức mình lặn ngụp trong niềm sung sướng. Nhiều anh đã nói “em trẻ đẹp, khoẻ mạnh thế này làm sao bị ếch được, em cứ đùa anh” thậm chí có người còn tỏ ra say đắm em và đáp lại “em bị ếch thì anh cũng ếch theo có sao đâu...”. Nói đến thế thì em cũng không còn cách nào thuyết phục được nữa, đành chịu để họ muốn làm gì thì làm! Nhưng thực tâm thì em cũng muốn họ dùng bao hơn.
Và rồi cái gì cũng quen dần, họ có đeo bao hay không là việc của họ. Mặc cảm tội lỗi gieo bệnh cho người khác không còn là mối quan tâm của em cũng như nhiều bạn khác nữa. Vì cuộc sống đành phải như vậy thôi, biết làm thế nào được, sống chết mỗi người có số cả rồi!
Trên đây là những tâm sự của một số cô gái “làm việc” ở Giáp Bát và Gia Lâm, Hà Nội. Những ý kiến của họ tương đối giống nhau nên người viết chỉ gọi chung bằng một đại từ “em”.
Hoàng Hiệp
Nhận xét(0 Nhận xét)
Chúng tôi mong muốn nhận được nhận xét của bạn.
Bạn vui lòng nhập đầy đủ các trường có dấu *
Các tin mới hơn
- Ra dịch nâu sau khi quan hệ có sao không? Thứ Ba, 05/03/2024, 00:00
- Khả năng lây nhiễm bệnh tình dục Thứ Sáu, 16/02/2024, 00:00
- Ngực phát triển không đều? Thứ Ba, 30/01/2024, 00:00
- Tự ti về bản thân Thứ Hai, 22/01/2024, 00:00
- Liệu mình có thai hay đó là sự thay đổi của cơ thể khi sắp đến chu kỳ kinh nguyệt Thứ Hai, 15/01/2024, 00:00
- Cảm thấy chán nản, mệt mỏi nhưng không hiểu vì sao Thứ Hai, 08/01/2024, 00:00
- Em có phải đồng tính hay không? Thứ Hai, 01/01/2024, 00:00
- Có bình thường không khi bản thân nghĩ nhiều về sex Thứ Hai, 25/12/2023, 00:00
- Vợ chồng ít gần gũi Thứ Hai, 18/12/2023, 00:00
- Lo sợ chuyện mình thích 1 người sẽ bị bạn cùng lớp tiết lộ ra ngoài Thứ Hai, 04/12/2023, 00:00